Lúc Tiêu Định Khôn và Phúc Bảo trở về cũng không có ai chú ý.
Trừ Hoắc Cẩm Trạch.
Hoắc Cẩm Trạch cũng có uống chút rượu nhưng không nhiều, nhưng cũng đủ khiến cho anh ta đau đầu, tức ngực khó chịu. Anh ta đỡ trán ngồi dưới cây hòe bên cạnh cửa lớn. Cứ ngồi như vậy mãi cho đến khi Tiêu Định Khôn và Phúc Bảo về đến, anh ta cũng chỉ cúi đầu không nhìn hai người kia. Đương nhiên anh ta biết bọn họ đi ra ngoài rất lâu, thời gian dài như vậy cũng đủ để hai người đó đi đến nhà cũ họ Cố mấy bận rồi.
Đang đêm mùa đông mà một đôi nam nữ yêu nhau ở trong bóng đêm sẽ làm cái gì được đây chứ?
Lòng ngực Hoắc Cẩm Trạch khổ sở đến phát đau, cảm thấy cả người giống như bị lửa đốt, khó chịu đến nỗi anh ta muốn gào lên thật to.
Lúc này anh ta dường như đang nhìn thấy quá khứ lập lại trước mắt mình, anh ta không bao giờ quên được lúc anh ta trèo lên trường thành thì nhìn thấy Tiêu Định Khôn đang cúi đầu nói chuyện với Phúc Bảo.
Lúc ấy, người luôn lạnh lùng như Tiêu Định Khôn lại mỉm cười, còn ánh mắt của Phúc Bảo thì mềm mại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT