Vào lúc Phúc Bảo nhìn Tiêu Định Khôn, ánh mắt đó thật dịu dàng.
Anh ta cũng biết chắc, mình tuyệt đối không có hy vọng.
Thật ra anh ta đã biết từ lâu, chỉ là chưa chịu chết tâm, vẫn luôn cảm thấy bản thân phải nỗ lực hẳn là sẽ có ngày có được hy vọng, nhưng lúc này anh ta hiểu rồi, khoảng cách giữa mình và Phúc Bảo không phải là sinh viên và người nông dân, cũng không phải thành thị và nông thôn mà là sự ngăn cách càng lúc càng xa.
Quả thực đã từng đi coi mắt, có điều cô gái ấy nhìn trúng anh ta, nhưng anh ta do dự không đáp lại vì sợ trong lòng mình có người rồi sẽ làm trễ nãi người ta, nhưng bây giờ khi thấy tình cảnh này, lòng anh ta liền biết, nhiều năm thế rồi, bản thân cũng nên từ bỏ thôi.
Cô gái ấy là một người tốt, lấy về nhà, đối xử tốt với người ta, cuộc sống cứ vậy trôi qua thôi.
Bên này sau khi Phúc Bảo và Tiêu Định Khôn rời đi, cô cảm thấy trong lòng tràn đầy vui mừng.
Nhiếp Đại Sơn là bạn thơ ấu của cô, cũng từng là anh họ của cô, đương nhiên cô hy vọng anh ta sẽ sống tốt, hy vọng anh ta có hôn nhân mỹ mãn, bây giờ anh ta nói rằng đã chọn được cô gái và sắp kết hôn, cô cũng thầm mừng thay anh ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT