Lưu Quế Chi ra bên ngoài nhìn quanh, chỉ thấy mấy người đàn ông đã nói chuyện được một lúc rồi, Miêu Tú Cúc cùng Cố Đại Dũng phải rời khỏi. Mấy người đàn ông bên kia đều uống hơi nhiều, chỉ có Tiêu Định Khôn và Hoắc Cẩm Trạch không uống được bao nhiêu. Tửu lượng Tiêu Định Khôn khá tốt, uống vào cũng không sao. Hoắc Cẩm Trạch thì cũng không có mấy cái chí khí gì đó nên anh ta không uống, người khác cũng không tiện bắt ép. Lúc này Tiêu Định Khôn lập tức nói muốn đưa Miêu Tú Cúc.
Miêu Tú Cúc cười lớn nói: “Đưa gì chứ, đoạn đường ngắn thế này bà tự đi về được.”
Tiêu Định Khôn kiên trì: “Bà nội, trời quá tối, đường cũng khó đi. Cháu vẫn nên đưa bà đi về thì hơn.”
Lưu Quế Chi thấy vậy, trong lòng đương nhiên hài lòng: “Vẫn là Định Khôn suy nghĩ chu đáo. Nông dân như chúng ta, bình thường đúng là không chu đáo như cháu được.”
Ninh Tuệ Nguyệt thấy vậy, vội nói: “Cũng không thể để một mình Định Khôn đưa đi được. Phúc Bảo, con cũng đi theo đi.”
Phúc Bảo do dự một chút, vội lau khô tay nói: “Vâng ạ.”
Vì thế Tiêu Định Khôn và Phúc Bảo cùng nhau dìu Miêu Tú Cúc và Cố Đại Dũng trở về nhà cũ. Dọc theo đường đi Cố Đại Dũng chỉ thỉnh thoảng nấc cụt, cũng không nói gì hết. Còn Miêu Tú Cúc thì lải nhải, nói cuộc sống hiện giờ quá tốt, còn nói mấy lời như Định Khôn cháu phải thương Phúc Bảo nhà chúng ta, Phúc Bảo nhà chúng ta tốt đến cỡ nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT