Một bữa cơm, phải có nhiều người cùng ăn chung thì mới vui vẻ được. Lúc ăn cơm mọi người đều tranh nhau giành ăn, vậy mới gọi là ngon!
Miêu Tú Cúc nghe xong câu này, giơ ngón tay cái: “Ông cụ Vu đúng là chuyên gia. Đúng vậy, dân thôn quê chúng tôi vào ngày Tết nhất định phải ăn mì cải trắng thịt heo hầm chảo sắt, hôm nào đó tôi sẽ hầm món này!”
Mọi người nghe vậy đều cười rộ lên. Lưu Quế Chi lau tay định xuống phòng bếp nấu ăn, Phúc Bảo vội vàng muốn đi cùng giúp đỡ. Ninh Tuệ Nguyệt thấy vậy cũng xuống bếp theo. Lưu Quế Chi đương nhiên không cho bà ấy động tay động chân: “Chị mới tới, đi nghỉ ngơi đi. Có lẽ trên đường đến đây chị đã rất mệt rồi.”
Ninh Tuệ Nguyệt lại kiên quyết: “Không sao, cũng không thấy mệt mỏi lắm, chỉ cảm thấy mới lạ thôi. Hơn nữa tôi còn đang muốn nhìn xem dùng chảo sắt nấu cơm sẽ như thế nào đây!”
Bà ấy sinh ra và lớn lên ở thành phố. Cho dù đã từng đi vào núi cùng với Vu An Dân, nhưng nơi đó cũng có nhà ăn sẵn. Vẫn chưa thấy qua chảo sắt lớn là như thế nào. Đợi khi đến chỗ trông thấy nó, đúng là hết sức hiếm lạ, một ống thổi lửa, một chảo sắt, một bệ bếp.
Phúc Bảo thấy thế thì lập tức chỉ cho bà ấy, đây là que nhóm lửa, chỗ này là quạt gió vân vân. Ninh Tuệ Nguyệt vui vẻ học hỏi, chẳng mấy chốc đã bắt đầu thổi lửa. Không ngờ dùng hơi mạnh quá, mồi lửa bay ngược ra bên ngoài. Một luồng khói bay ra, suýt nữa là khiến bọn họ bị hun thành gấu trúc.
Cuối cùng Phúc Bảo và hai người mẹ con nhìn mẹ, mẹ nhìn con, đều nhịn không được cười rộ lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play