Ăn cơm xong thì trời cũng đã tối rồi, mấy người đàn ông bắt đầu đi xử lí số cá còn lại, một phần thì mổ bụng đem đi muối, một phần thì thả vào lu nước nuôi, phần còn lại thì để mai mang lên chợ bán, sắp xếp tất cả đâu ra đó.;
Còn mấy người con dâu thì đang suy nghĩ đến ngày mai có thể đem bốn năm con cá lớn trở về nhà mẹ đẻ, trong lòng ai cũng rất vui vẻ, làm việc cũng hăng hái hơn.;
Chỉ có Thẩm Hồng Anh là lén kêu Lưu Chiêu Đệ lại hỏi: “Chị nói xem số cá này là do Phúc Bảo đem tới cho chúng ta thật ư?”;
Lưu Chiêu Đệ cười lạnh: “Làm gì có chuyện đó được, nếu nó có năng lực như vậy thì còn bị ông ba nhà họ Nhiếp đuổi ra khỏi nhà à?”;
Thẩm Hồng Anh nghĩ lại cũng đúng: “Tôi nói mà, sao có thể chứ, nói giống như nó bắt được số cá đó ấy, nói đến bắt cá thì chắc chắn là do Ngưu Đản của chúng ta xung phong đi trước rồi, Phúc Bảo còn nhỏ như vậy lấy đâu ra sức đó chứ.”;
Lưu Chiêu Đệ rất đồng ý gật đầu: “Đúng thế, đúng thế, em thấy chắc là mẹ bị bỏ thuốc mê rồi mới nói Phúc Bảo là đứa trẻ may mắn, giống như nhà ta gặp chuyện gì tốt cũng là nhờ nó hết vậy, gì mà ngộ đời vậy chứ!”;
Thang Hồng Anh: “Thôi bỏ đi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, dù sao được chia cá để hôm khác xách về nhà mẹ là được rồi.”;
Lưu Chiêu Đệ nhớ tới chuyện này cũng cảm thấy rất vui vẻ, nhà cô ấy sinh năm đứa con gái mới được một thằng con trai, mẹ cô ấy cứ càm ràm mãi rằng trong năm đứa con gái thì cô ấy là đứa dở nhất, con gái nhà người ta ai cũng biết đem đồ về nhà mẹ đẻ còn cô ấy thì lại không, chẳng biết giúp đỡ em trai gì cả.;
Thật ra trong lòng Lưu Chiêu Đệ cũng rất khổ, không phải cô ấy không muốn mang gì đó về nhà mà là trong tay thật sự không cầm được thứ gì của nhà họ Cố cả, hơn nữa cô ấy sinh được ba cô con gái, ở nhà họ Cố hoàn toàn không có tiếng nói. Bây giờ thì tốt rồi, đem năm sáu con cá chép này về chắc chắn mẹ mình nhìn thấy sẽ mừng lắm.;
Lúc Lưu Chiêu Đệ đang lầm bầm thì đột nhiên nghe bên ngoài ồn ào, hình như là tiếng trẻ con nhà ai khóc. Lưu Chiêu Đệ và Thẩm Hồng Anh hoảng hốt vội vàng chạy ra ngoài, thì thấy đám trẻ nhà mình cũng đã chạy ra hóng hớt.;
Ở bên ngoài tối đen như mực không có đèn cũng không có trăng, chỉ thấy có rất nhiều người đang tụ tập ở chỗ giếng nước, vợ Nhiếp Lão Tam đang đứng giữa đám anh em nhà họ Nhiếp vừa khóc vừa mắng.;
Người của nhà họ Cố chạy ra xem, hỏi những người ở bên cạnh mới biết là xảy ra chuyện gì. Thì ra là hôm nay mấy đứa trẻ nhà họ Nhiếp đi vào trong núi bắt cá, không biết vì sao lại đi tới chỗ đầm lầy, những đứa khác thì không sao, chỉ có Sinh Ngân bị ngã thọt một chân xuống vũng lầy. Mấy đứa còn lại thấy vậy hoảng sợ kéo con bé lại không dám buông ra, sợ nó bị chìm xuống dưới, sau đó cả đám hợp sức lại nghĩ cách kéo Sinh Ngân lên, kéo suốt cả ngày đến khi trời tối mới cứu được con bé. Nhưng mà vì đang là mùa đông mà Sinh Ngân lại bị ngâm trong vũng bùn cả ngày nên đương nhiên bị lạnh cóng, được đưa thẳng đến trung tâm y tế luôn rồi.;
Vợ Nhiếp Lão Tam kêu gào khóc lóc như trời sập, vừa mắng Nhiếp Đại Sơn và Nhiếp Đại Tráng nhà nhà chị dâu cả: “Chúng mày muốn hại chết Sinh Ngân nhà tao đúng không, tao khó khăn lắm mới sinh được Sinh Ngân mà chúng mày muốn làm gì nó hả!”;
Nhiếp Đại Sơn và Nhiếp Đại Tráng cúi đầu nghe mắng không dám nói một chữ. Mạng người quan trọng, lần này suýt chút nữa bọn chúng đã gây ra chuyện lớn rồi, đứa nào nhớ lại cũng hoảng sợ cho nên mặc dù trên người toàn là bùn đất dơ bẩn, bị lạnh run nhưng không đứa nào dám nói gì cả.;
Vợ Nhiếp Lão Tam khóc đến là tức tưởi, càng khóc càng mắng Nhiếp Đại Sơn dữ hơn. Nhưng không ngờ đang mắng thì mẹ của Nhiếp Đại Sơn chạy đến. Mẹ của Nhiếp Đại Sơn là con dâu cả, cũng là một người đanh đá, lúc mới vừa được cưới vào nhà đã dám cãi nhau với cả mẹ chồng, bây giờ cô ta vừa nhìn thấy con trai mình bị mắng thì giận sôi máu, cãi nhau với vợ Nhiếp Lão Tam.;
“Là do cô không quan tâm con gái mình bỏ nó cho con tôi dẫn đi bắt cá đấy thôi, tôi nhổ vào, con tôi mới bao lớn chứ, nó là thằng ở hay là người hầu nhà cô mà phải trông con cho cô hả? Con cô xảy ra chuyện được con tôi cứu về, cô không nhìn xem nó vì cứu con cô mà người ngợm thành ra thế nào lại còn mắng nó? Cô không biết mắc cỡ à?”;