Lưu Chiêu Đệ đã nghe mấy đứa trẻ sau thôn kể qua rồi. Chúng nó nói Phúc Bảo dẫn theo cả gia đình quay về, nghe nói còn xách theo túi lớn túi nhỏ. Bà ấy bèn chạy đến đây muốn nhìn xem rốt cuộc bọn họ xách theo thứ tốt gì. Ai ngờ mới dựa vào cửa định nghe lén lại bị bắt tại trận.
Bà ấy nhìn nhóm người nhà họ Vu, chỉ cảm thấy quần áo khí chất của người thành phố đúng là nhìn hoa cả mắt. Đang muốn ngó xem rốt cuộc người ta mang đến thứ gì tốt thì Cố Thắng Thiên đã mở miệng: “Thím ba, ba mẹ cháu chưa biết tụi cháu đã trở về, tụi cháu về nhà trước. Hôm nào trò chuyện sau.”
Nói xong thì gọi mấy người đang đứng chờ rồi rời đi.
Lưu Chiêu Đệ thăm dò nhìn những người đó rời đi, nhìn bọn họ xách theo bao lớn bao nhỏ qua nhà lão Tứ, đôi mắt thèm thuồng dõi theo, dậm chân lớn giọng nói: “Đúng là keo kiệt mà! Tốt xấu gì tôi cũng là thím nó, tại sao lại không biếu quà chứ?”
Sau khi mắng xong, bà ấy định bước vào nhìn thử xem Miêu Tú Cúc nhận được thứ tốt gì. Ai ngờ sau khi bước vào, nhìn quanh căn nhà một vòng mà vẫn không nhìn thấy thứ gì cả, bà ấy buồn bực: “Mẹ, Phúc Bảo dẫn ba mẹ ruột nó đến đây, nhìn giàu có vậy mà không tặng mẹ thứ gì tốt sao?”
Miêu Tú Cúc nói: “Tặng chứ, sao không tặng được? Nó là đứa trẻ hiếu thảo, sao có thể không tặng được!”
Khuôn mặt Lưu Chiêu Đệ vui vẻ: “Tặng gì ạ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play