Bà ấy biết, bà nội Hồ đã từng giúp đỡ Phúc Bảo trong quá khứ. Vào những thời điểm quan trọng, bà ta luôn nói đỡ giúp Phúc Bảo.
Ninh Tuệ Nguyệt nhanh chóng lấy ra hai túi kẹo sữa con thỏ trắng từ trong túi: “Thím Hồ, cháu đã nghe Phúc Bảo nhà cháu kể về thím, thím đối xử rất tốt với con bé. Cháu vội vàng đến đây nên cũng không mang thứ gì quý giá đến. Thím cứ lấy túi kẹo này, đưa cho bọn nhỏ ăn.”
Bà nội Hồ vừa nhìn túi kẹo kia thì biết thứ này rất đắt, đương nhiên không chịu nhận. Tuy cuộc sống hiện tại tốt hơn lúc trước nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ duỗi tay nhận đồ của người ta được. Nhưng Ninh Tuệ Nguyệt lại kiên quyết: “Thím à, thím cứ nhận lấy đi, đây là chút lòng thành của cháu.”
Sau một hồi đưa đẩy, cuối cùng bà nội Hồ chỉ nhận lấy một túi. Ninh Tuệ Nguyệt thấy vậy, bèn mở một túi kẹo sữa khác, chia cho những người bên bệ giếng mỗi người mấy viên.
Nhìn bóng lưng nhóm người Phúc Bảo đi vào ngõ nhỏ, bà nội Hồ sờ túi kẹo sữa: “Mẹ Phúc Bảo là một người tốt, người tốt mà. Phúc Bảo đã rơi trúng tổ ong mật rồi.”
Bà cụ bó chân gót sen bên cạnh cất mấy viên đường vào trong túi của mình, định để dành cho cháu trai ăn. Nghe thấy câu này, ai ai cũng hâm mộ cảm thán: “Đúng vậy đó, ai mà ngờ Tiểu Phúc Bảo trước kia không ai muốn lại tốt số đến vậy đâu!”
**********
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT