“Cá cũng ngon nữa, trong chén của em có một miếng cá lớn này!” 

“Ối, chút nữa là nuốt xương luôn rồi…” 

Canh cá tươi ngon, thịt cá cũng thơm ngọt vào miệng là tan giống như cao lanh, ai cũng há to miệng húp canh, há to miệng ăn thịt cá, sau đó lại cắn một miếng bánh bột ngô mà ngày thường không nở ăn, thật đúng là đời này chưa bao giờ được sung sướng như vậy. 

Sống đến từng tuổi này rồi có bao giờ được ăn uống thỏa thê như vậy đâu? Bình thường bắt được hai ba con cá trong khi cả nhà có đến hai mươi mốt miệng ăn, cho tụi nhỏ ăn còn không đủ đâu ra tới lượt người lớn ăn được bao nhiêu, chứ đừng nói đến được ăn thẳng tay như bây giờ. 

Lưu Chiêu Đệ đang ăn thì bỗng nhiên nước mắt chảy xuống: “Không ngờ cuộc đời con còn có được may mắn này, thật không ngờ…” 

Thẩm Hồng Anh trừng cô ấy: “Xem cái nết kìa.” 

Ngưu Tam Ny bật cười nói: “Canh ngon quá.” 

Đám đàn ông bên cạnh thì yên tĩnh hơn, chỉ cúi đầu húp canh sùm sụp, bên ngoài trời đang lạnh nhưng trán ai cũng đổ đầy mồ hôi. 

Đám trẻ cũng rất chịu ăn, đứa nào cũng giống như cố gắng ăn một lần cho đủ vậy. 

Miêu Tú Cúc nhìn mọi người trong nhà mà bĩu môi: “Còn nhiều lắm, đủ cho mọi người ăn mà đừng ăn giống như quỷ đói đầu thai vậy chứ, chẳng ra làm sao cả!” 

Bình thường bà ấy nói chuyện cũng không hề dễ nghe, nhưng bây giờ không ai rảnh để ý đến bà ấy nữa rồi, dù sao ăn ngon là được.

Sau khi ăn xong bữa cơm thì nồi canh cá cũng đã thấy đáy, ai nấy ôm cái bụng tròn vo, chẹp miệng nhấm nháp mùi canh cá còn lưu lại trong miệng.

Ăn xong rồi Miêu Tú Cúc bắt đầu họp gia đình: “Ăn xong rồi thì đem xương cá lên núi ném đi, đừng để cho người ta nhìn thấy nếu không nhất định sẽ bị hỏi. Trong nhà không ai được nói với người bên ngoài là chúng ta có cá ăn biết chưa?”

Mùi thơm của canh vẫn còn chưa bay hết cho nên mọi người đều gật đầu, không ai không đồng ý cả. 

Miêu Tú Cúc ra lệnh: “Hôm nay nhà chúng ta được ăn một bữa thịnh soạn, nhưng sau này không phải ngày nào cũng như hôm nay, mẹ không thể bữa nào cũng cho mọi người ăn ngon như vậy được cả, cho nên mẹ muốn nhắc nhở các con đừng có vì đã từng ăn thịt cá mà sau này nuốt không trôi khoai lang đỏ khô và bánh bột ngô đấy.”

Mọi người đều cười nói: “Sao có thể chứ! Chúng con đều tự biết thân biết phận mình là gì mà, cái số cày ruộng chứ có phải địa chủ hay ông này bà nọ gì đâu mà mỗi ngày được ăn cá chứ.” 

Miêu Tú Cúc vừa lòng gật đầu, sau đó phân công: “Bây giờ chúng ta còn lại sáu sọt cá, mẹ định để vào lu nuôi để dành ăn từ từ, lấy ra một sọt chia làm chín phần, bốn con dâu mỗi người lấy một phần về nhà mẹ đẻ để họ cũng được thơm lây, còn năm phần thì để cho mấy anh em chúng con đem đi tặng cho mấy chú bác.”

Mấy người con dâu nghe vậy rất bất ngờ, các cô không ngờ còn có thể mang về cho nhà mẹ đẻ nữa. 

Miêu Tú Cúc nhớ tới chuyện này cũng thở dài: “Nhà ta nghèo, con cháu lại nhiều, cày cấy quanh năm suốt tháng cũng không dư giả ra được cái gì, bình thường đi thăm hỏi bà con đều không có ai quan tâm, cảm thấy rất mắc cỡ, tuy trước kia cũng có lúc mẹ cũng có lúc khá giả nhưng còn phải tính toán để dành tiền học phí cho mấy đứa nhỏ nữa, bây giờ có được một đống cá lớn như vậy nếu như vội vàng đem bán ra hết thì cũng chưa chắc bán được bao nhiêu tiền, còn không bằng đem đi chia cho người thân một ít, mấy chị em dâu cũng có cái mà mang về nhà mẹ đẻ.” 

Mấy người con dâu nghe vậy vành mắt đều đỏ lên: “Mẹ ơi, vẫn là mẹ chu đáo nhất, mẹ đúng là… Đúng là quá quan tâm bọn con rồi.”

Nói đến đó mấy người phụ nữ đều muốn khóc, mấy người đàn ông thì cúi đầu, đám trẻ cũng im lặng nhìn người lớn. 

Miêu Tú Cúc lại đột nhiên cười nói: “Nhưng mà mấy đứa phải nhớ hai việc cho mẹ.” 

Bốn cô con dâu lập tức cùng nói: “Chuyện gì ạ?”

Miêu Tú Cúc nhìn mấy người con cháu, rồi lại nhìn sang mấy cô con dâu, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Phúc Bảo: “Chuyện lần này nói thế nào cũng đều là nhờ phúc của Phúc Bảo chúng ta mới có được nhiều cá như thế, mấy đứa hãy nhớ câu ăn quả nhớ kẻ trồng cây ăn cá rồi thì nhớ ơn Phúc Bảo, đây đều là may mắn Phúc Bảo cho chúng ta.” 

Mấy người con dâu nghe vậy nhìn nhau, Lưu Quế Chi đương nhiên là đồng ý, gật đầu ngay lập tức. Lưu Quế Chi cảm thấy Phúc Bảo nhà mình là một đứa trẻ may mắn, có phúc phần, lần trước cô ta đã được tặng thịt thỏ đấy. 

Nhưng mà Thẩm Hồng Anh lại cười gượng nói: “Vậy sao…” 

Lưu Chiêu Đệ bĩu môi, ở trong lòng không cho là đúng nhưng bên ngoài vẫn cười nói: “Mẹ nói sao thì là vậy đi.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play