Tiêu Định Khôn nhìn dáng vẻ lén lút như kẻ trộm của cô thì phát ra tiếng cười trầm thấp, anh sát lại gần cô, vừa uống rượu xong, khi anh cười, một chút chếch choáng cùng với cảm giác nóng rực quanh quẩn ở trước mặt Phúc Bảo, hơi có chút cảm giác say lòng người.
“Không thể để người khác nhìn thấy anh sao?” Giọng nói anh trầm thấp, giống như rượu ngon hôm nay uống.
“Em chưa nói không thể để người khác nhìn thấy anh!” Không biết là bởi vì hơi thở nam tính mạnh mẽ trên người anh quá động lòng người, hay là những cảm giác chếch choáng đó ập vào trong lòng khiến cô nóng rát, đầu óc cô nhũn ra giống như bột nhão.
Mà khi nói trong âm thanh mang theo chút giận dỗi nho nhỏ, mặt cũng đỏ bừng lên, âm thanh mềm mại ngọt ngào như đang làm nũng với người đàn ông.
Tiêu Định Khôn nghe được lời này, cười hỏi: “Vậy là có thể công khai xuất hiện?”
Phúc Bảo đưa mắt đi chỗ khác, nhìn sang bên cạnh.
Những viên gạch xanh cổ xưa của con hẻm cũ được tạo hình tinh xảo, lớp sơn màu đỏ trên mái hiên vừa mới được chính phủ sơn mới, hoa mai đỏ bên ngoài bức tường cũ cũng đang nở rực rỡ, đỏ thắm rung rinh ở trên cành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play