Trong đó người bực bội nhất là Cố Vệ Đông, ông ấy nhớ ngày trước Tiêu Định Khôn không phải là người dễ nói chuyện. Sau này anh đối xử tốt với mọi người, nhưng rất khó để khiến anh có dáng vẻ tươi cười này.
Cố Vệ Quốc nhìn Tiêu Định Khôn đứng ở trước mặt với vẻ nghi ngờ, nhưng lại thấy anh nở nụ cười lễ phép và vô cùng thành kính.
Cố Vệ Đông bỗng nhiên hiểu ra, nhìn cô con gái nhỏ Phúc Bảo nhà mình. Xem ra Định Khôn rất yêu con gái nhà mình nên mới như vậy nhỉ?
Mà ông cụ Vu nghe thấy lời nói của Phúc Bảo, đương nhiên bật cười ha ha, vừa kiêu ngạo vừa tự hào: “Phúc Bảo nhà ta tốt như vậy, đương nhiên cháu phải nhường con bé một chút chứ. Không phải là ông khoác lác đâu, Phúc Bảo nhà chúng ta là một đứa trẻ may mắn, hơn nữa lại còn vô cùng thông minh. Đừng nói là đốt đèn lòng, ngay cả có giơ đèn điện lên thì cháu cũng không tìm được cô gái nào tốt như vậy đâu.”
Tiêu Định Khôn nhíu mày, gật đầu phụ hoạ theo với vẻ chân thành: “Ông nội nói đúng ạ, từ nhỏ Phúc Bảo đã thông minh. Ngày trước khi ở dưới núi Đại Cồn Tử, em ấy đã thông minh, hiểu chuyện và chịu khó hơn những đứa trẻ cùng trang lứa rất nhiều.”
Ông cụ Vu mở to mắt: “Hả?”
Cũng giống như Ninh Tuệ Nguyệt, bây giờ ông nội Vu rất thích nghe người khác nói về Phúc Bảo khi còn nhỏ. Người khác nói về chuyện của Phúc Bảo, ông cụ đều lắng nghe say sưa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play