Ở phía bên này thì anh em nhà họ Cố đang che lại sọt cá bị đổ ra lúc nãy, sau đó từ đại đội sản xuất phía sau sườn dốc đi vào ngõ nhỏ về nhà mình. Về đến nhà thì mấy anh em phân chia công việc ra làm, ai đóng cửa thì đóng cửa, ai khiêng sọt tre thì khiêng sọt tre.;

Miêu Tú Cúc từ trong nhà bước ra hỏi: “Mấy đứa nhóc này đi đâu cả ngày trời mới về đấy? Không nhặt được gì về bà đánh chết tụi bây…”;

Nhưng bà ấy còn chưa nói xong thì đã trợn mắt, đây là cái gì đây?;

Miêu Tú Cúc nhìn thấy cháu trai lớn đổ một sọt tre ra sân, cá bên trong tươi rối nhảy ra đành đạch.;

Bà ấy nhìn đến ngây người, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Cá… Cá… Cá ở đâu ra mà nhiều thế này? Mấy đứa lấy cá ở đâu ra?”;

Nếu là vào mùa hè thì may mắn một chút cũng có thể bắt được một hai con, nhưng bây giờ là mùa đông, vào mùa này bắt cá không hề dễ, mọi người đều phải đục băng ra mới bắt cá được. Nhưng cho dù đục băng thì cũng chỉ bắt được một hai con thôi chứ không thể nào được cả một sọt như vậy được.;

Cố Dược Tiến căng thẳng nói nhỏ với bà ấy: “Bà nội ơi bà nói nhỏ thôi, còn nữa đấy ạ!”;

Thế là Miêu Tú Cúc không tin vào mắt mình nhìn một sọt, hai sọt, ba sọt, từng cái từng cái đổ ra đều là cá chép lớn tươi rói.;

Chân Miêu Tú Cúc mềm nhũng xém chút nữa đã té xuống đất: “Ôi trời ơi, đời này bà chưa từng nhìn thấy nhiều cá đến vậy, chuyện gì thế này!”;

Lúc này Thẩm Hồng Anh, Ngưu Tam Ny và Lưu Quế Chi cũng từ trong nhà chạy ra, ba người ai cũng dụi dụi rồi trợn mắt không tin nổi: “Sao… Sao lại có nhiều cá thế này?”

Lúc bấy giờ Miêu Tú Cúc mới giật mình tỉnh táo lại, thể hiện quyết đoán của chủ một gia đình: “Nói nhỏ thôi, đừng để bên ngoài nghe thấy! Nhanh, nhanh lấy chậu nước, lu nước ra đây, mau đi lấy nước đến!”;

Cá, cá, thật nhiều cá!;

Bà ấy sẽ nuôi cá, bà ấy sẽ muối cá, bà ấy sẽ hầm cá, nấu canh cá, còn phải mang cá ra chợ bán nữa!;

Giàu to rồi, giàu to rồi, giàu to thật rồi!;

Cả nhà họ Cố từ trong cơn ngạc nhiên bừng tỉnh lại, nhanh chóng thu dọn chỗ cá kia. Nhiều cá như vậy cả nhà ăn cũng ăn không hết ngay được, Miêu Tú Cúc quyết định dành ra một lu nước to to để nuôi một phần, hai ngày nữa sẽ đem lên chợ bán, có thể kiếm được một mớ tiền. Số còn lại thì đem đi hầm canh ăn ngay, cho cả nhà ăn một bữa no nê rồi còn bao nhiêu lại đem muối để dành.;

Tối hôm đó cả nhà ăn cá, Miêu Tú Cúc và mấy người con dâu xuống bếp hầm một nồi canh cá thật lớn, còn cẩn thận lấy vải bố nhét khe bếp lại tránh cho mùi cá bay ra ngoài để hàng xóm ngửi được.

Lưu Quế Chi trông lửa, đang gồng mình kéo ống thổi lửa cho củi cháy mạnh lên, Miêu Tú Cúc thấy cái nắp nồi cũ bằng gỗ đã bị sôi nhảy lên ầm ầm thì nói: “Chắc là hầm nhừ rồi đấy.”;

Bà ấy nói xong thì mở nắp nồi gỗ ra, bên trong là một nồi canh cá lớn, trên mặt nước canh trắng sữa trôi nổi vài giọt dầu màu vàng, canh sôi kêu lên ùng ục, thịt cá sắp bị hầm nhừ trôi nổi lấp ló.;

Miêu Tú Cúc lấy cái vá gỗ múc một vá nếm thử, sau đó chẹp miệng nói: “Ngon, canh ngon lắm!”;

Nói xong đưa vá cho Thẩm Hồng Anh đang chực chờ bên cạnh, Thẩm Hồng Anh lập tức nhận lấy vá vội vã hớp một hớp lớn suýt nữa làm bỏng cả miệng, sau đó mới thổi thổi rồi lại hớp một ngụm nhỏ: “Tươi thanh thật đấy!”;

Lưu Chiêu Đệ đang rửa chén ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng hận không thể chạy qua nếm thử, nhưng Thẩm Hồng Anh uống xong một ngụm lại tiếp một ngụm vốn không có ý định cho cô ấy nếm thử mà, làm cho Lưu Chiêu Đệ thèm đến nuốt nước miếng.;

Miêu Tú Cúc nhìn thấy Thẩm Hồng Anh như vậy thì đập tay cô ấy lấy lại cái vá gỗ đưa cho Lưu Quế Chi: “Đừng thổi lửa nữa, lại đây nếm thử canh đi.”;

Nói xong thì múc trong nồi ra thêm nửa vá canh, trong nước canh còn có lẫn thịt cá trắng ngà nữa. Thẩm Hồng Anh và Lưu Chiêu Đệ lập tức đỏ mắt, cá kìa…;

Lưu Quế Chi cẩn thận nếm thử một chút, sau đó mỉm cười gật đầu.;

Miêu Tú Cúc nhận lại cái vá, nói: “Ngon là được rồi, thôi đừng nếm nữa kêu bọn nhỏ chuẩn bị chén đũa chúng ta ăn cơm luôn. Đi đóng cửa lại luôn đi, nói chuyện cũng đừng lớn tiếng, ăn đồ ngon như vầy tốt nhất đừng để người khác biết được, chúng ta ăn cá uống canh còn người ta ăn khoai lang đỏ khô, lỡ như chọc người ta đau mắt thì phiền phức to đấy.”;

Mấy người con dâu đương nhiên hiểu ý bà ấy, lập tức chạy đi làm theo lời bà, sau đó cửa đóng lại, ba tô canh cá thật lớn mang lên bàn, cả nhà lớn nhỏ hai mươi mốt miệng ăn ngồi xung quanh, mỗi người một chén và thêm nửa cái bánh bột ngô.;

Mọi người ai nhìn chén canh cũng thèm chảy nước miếng, nước canh trắng ngà bên trên rãi ít rau thơm xanh mơn mởn bốc lên mùi thơm vừa ngọt vừa thanh, cẩn thận vừa thổi vừa hớp một hớp canh.;

“Ngon quá đi! Canh thật thanh!”;

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play