Chuyện của trẻ con thì trẻ con tự giải quyết, Cố Thắng Thiên không mách chuyện mình bị đánh cho người lớn biết để chờ sau này mấy anh trai trả thù rửa hận cho mình.;

Nhiếp Đại Sơn trông có vẻ uể oải, lười biếng liếc Cố Dược Tiến: “Ai thèm quan tâm bọn mày!”;

Phúc Bảo nhìn thấy hai bên nói dăm ba câu không hợp lại muốn đánh nhau thì nhau chóng chạy lên can: “Anh Dược Tiến, chẳng phải chúng ta đang vội về sao, về nhà nhanh thôi, đừng đánh nhau mà.”;

Nhiếp Đại Sơn nhìn Phúc Bảo chằm chằm, lạnh lùng nói: “Anh không cần mày năn nỉ, đánh thì đánh ai sợ ai chứ!”;

Đúng là Phúc Bảo có ý này, cô bé không còn gọi anh Nhiếp Đại Sơn nữa nhưng cũng không muốn anh ấy bị đánh, vì dù sao thì lúc trước Nhiếp Đại Sơn cũng đối xử rất tốt với bé mà. Huống chi hôm nay Sinh Ngân còn nói cho mình biết bên bờ sông phía đông có thể bắt cá nữa. Có điều cô bé không ngờ Nhiếp Đại Sơn lại nói thẳng thừng ra như vậy.;

Phúc Bảo đỏ mặt nghiêng đầu sang nhìn Nhiếp Đại Sơn, líu ríu nói : “Anh muốn đánh thì đánh ai thèm quan tâm chứ!” Nói xong thì chạy thẳng ra sau lưng Cố Thắng Thiên.;

Nhiếp Đại Sơn hơi buồn, rồi đột nhiên bực bội rống lên: “Muốn đánh nhau à, vậy thì nhào vô hết một lượt đi!”;

Cố Dược Tiến cũng rất hăng hái xắn tay áo lên chuẩn bị choảng nhau. Cố Thắng Thiên thì bảo vệ Phúc Bảo tránh sang một bên, mấy đứa khác đã nhào vào đánh nhau.;

Phúc Bảo lo lắng muốn ló đầu ra nhìn thì bị Cố Thắng Thiên che mắt lại: “Con trai đánh nhau, con gái đừng nhìn.”;

Vì vậy Phúc Bảo chỉ có thể nghe được tiếng đánh nhau rất dữ dội. Lúc mọi người đang đánh thì đột nhiên nghe thấy tiếng đổ vỡ, sau đó Phúc Bảo nghe tiếng mọi người ngạc nhiên kêu lên, theo đó còn có tiếng cá nhảy đành đạch.;

Phúc Bảo vội vàng tránh khỏi tay Cố Thắng Thiên chạy ra thì nhìn thấy một sọt cá đã bị đụng ngã khiến cá đổ ra đầy đất.;

Tuy là trẻ con ở nông thôn không lạ gì núi với sông nhưng mà nhiều cá như vậy cũng đâu phải dễ nhìn thấy được, cho nên đám trẻ họ Nhiếp đứa nào đứa nấy trợn mắt lên nhìn  đến ngây ngẩn. Nhiều cá như vậy lại vừa béo vừa tươi ai nhìn thấy mà không thèm chảy nước miếng chứ!;

 

Nhiếp Đại Tráng nuốt nước bọt, trừng mắt hỏi: “Bọn mày, bọn mày ở đâu ra…”;

Cố Dược Tiến nhìn Nhiếp Đại Sơn sau đó đột nhiên bật cười: “Chuyện này phải cảm ơn em gái Nhiếp nói cho bọn tao biết bờ sông phía đông có cá nên bọn tao mới đi bắt được đấy, sao hả, em gái Sinh Ngân không nói cho mấy thằng anh trong nhà mình biết à?”;

Nhiếp Đại Sơn giật mình nhìn về phía Nhiếp Sinh Ngân.;

Nhiếp Sinh Ngân cũng giật mình, không tin nổi nhìn sọt cá tươi đổ đầy đất kia, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?;

Bờ sông phía đông có cá thật ư? Chẳng phải chỉ có đầm lầy không cẩn thận là có thể rơi xuống hay sao? Đời trước mình đã từng đi qua chỗ đó rồi, còn thiếu chút nữa là bị té chết ở đó, may mà có Phúc Bảo nghĩ cách cứu được mà.;

Cố Dược Tiến cười cười, nhặt vài con cá ném cho Nhiếp Đại Sơn: “Mấy con này tặng cho em gái Sinh Ngân đấy, coi như là quà cảm ơn đã nói cho anh trai biết một chỗ tốt như vậy.”;

Nói xong thì kêu đám anh em nhanh tay nhặt hết cá bỏ lại vào sọt rồi kéo nhau đi về tiếp.;

Nhiếp Đại Sơn im lặng nhìn đám anh em nhà họ Cố bỏ đi, và Phúc Bảo được họ bảo vệ ở giữa, trong lòng vô cùng bực bội. Cậu ta biết lúc Phúc Bảo ở nhà chú ba mình không được ai yêu thích, mỗi ngày đều phải làm việc không nói còn hay bị đánh bị mắng, bây giờ qua nhà họ Cố lại được cưng chiều như báu vật như vậy đúng là tốt hơn nhiều.;

Nhưng nhớ lại lúc em ấy gọi người khác là ‘anh trai’ không hiểu sao trong lòng lại buồn không tả nổi. Mà họ lại còn bắt được nhiều cá như vậy nữa chứ, khiến người ta nhìn thấy mà thèm.;

Nhiếp Đại Ngưu nhảy dựng lên hỏi: “Chuyện này là sao hả Sinh Ngân, chỗ tốt như vậy sao lại không nói cho người trong nhà biết chứ?”;

Nhiếp Sinh Ngân cũng không biết phải nói thế nào: “Em… Em chưa nói à… Anh Đại Tráng biết mà.”;

Nhiếp Đại Sơn xụ mặt: “Rốt cuộc là sao? Sao Cố Dược Tiến nói là em nói cho nó biết?”;

Sinh Ngân vừa nghe vậy đã tức giận, nếu mình biết chỗ đó có nhiều cá như vậy thật thì sao có thể nói cho Cố Dược Tiến biết được? Có quỷ mới biết thằng đó lấy ở đâu ra nhiều cá như vậy, có khi là để tới chọc tức mình không chừng!;

Nhiếp Đại Tráng gãi đầu: “Lúc đó Sinh Ngân nói bậy thôi, chỗ đó vốn không có cá gì cả, chỉ có đầm lầy mà thôi.”;

Nhiếp Đại Sơn nhớ tới lời Cố Dược Tiến nói, nheo mắt lại suy nghĩ rồi nói: “Đi, chúng ta đi qua đó xem thử.”;

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play