Phúc Bảo không ngờ Ninh Tuệ Nguyệt nói như vậy, mà cô càng nghe ánh mắt càng sáng, cười an ủi: “Mẹ, ai nói mẹ hạn hẹp? Mẹ vừa nhìn đã biết ông bà nội và ba má là người tốt, chứng tỏ trước đây mẹ suy nghĩ như vậy là vì gặp phải người xấu. Nếu mẹ sớm gặp nhà con thì có khi đã rất thích người nông thôn rồi!”
Phúc Bảo nói chuyện rất nhẹ nhàng, còn hơi nghiêng đầu, thoạt nhìn thực nghịch ngợm.
Ninh Tuệ Nguyệt nhìn mà lòng mềm nhũn. Dường như bà có thể tưởng tượng ra trước đây Phúc Bảo như thế nào. Có lẽ là mặc quần áo Lưu Quế Chi làm chạy khắp núi đồi nhỉ? Liệu con bé có tết tóc hai bên, hai mắt sáng long lanh nghiêng đầu nhìn người không?
Ninh Tuệ Nguyệt thì thào: “Tự nhiên mẹ rất muốn biết trước đây trông con thế nào...”
Phúc Bảo suy nghĩ: “Cũng không khó lắm. Năm con từ tiểu học lên trung học từng đến quán chụp ảnh công xã chụp ảnh. Lúc ấy người ta vừa thấy con thì nói chụp ảnh miễn phí cho con, chụp vài tấm liền, đủ loại tư thế. Chờ về con lại lấy tới cho mẹ xem là mẹ biết ngay!”
Ninh Tuệ Nguyệt mừng rỡ: “Thật chứ? Người ta chụp miễn phí cho con chắc chắn là vì con xinh xắn đáng yêu, bọn họ muốn dán lên cửa sổ mời chào buôn bán!”
Phúc Bảo gật mạnh đầu: “Đúng rồi ạ!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT