Hai mẹ con ruột vừa nhận nhau, vẫn còn rất xa lạ, còn chưa hiểu lẫn nhau. Bà cũng không dám hi vọng xa vời rằng hai người có thể lập tức thân thiết, tùy ý quá mức. Nhưng có thể nghe Phúc Bảo thuận miệng gọi 'mẹ' như vậy cũng đủ khiến bà thấy mỹ mãn rồi, chẳng mong gì xa xôi nữa.
Phúc Bảo đã mười tám tuổi, mẹ con hai người đánh mất thời gian mười bảy năm. Quãng thời gian mười bảy năm này bà đã bỏ lỡ quá nhiều, mọi chuyện đều chỉ đành từ từ bắt đầu lại.
Mà Phúc Bảo nói ra câu “mẹ con” kia cũng cảm thấy vô cùng phức tạp, nói ra còn hơi cứng nhắc. Dù sao lần đầu cô gọi ra tiếng mẹ là cảm giác khác hẳn.
Đây là mẹ ruột sinh ra cô.
Phúc Bảo nghĩ đến đây thì không nhịn được nhìn thoáng qua Ninh Tuệ Nguyệt, đúng lúc bắt gặp bà đang mỉm cười nhìn mình.
Ánh mắt này...
Rất nhiều, rất nhiều năm sau Phúc Bảo vẫn nhớ như in.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT