Khối ngọc này theo cô suốt mấy năm nay, từ ban đầu trong suốt đến dần phiếm quầng sáng trắng, su đó ánh sáng trắng lại biến hồng.
Cô cũng không biết tác dụng cụ thể của khối ngọc này là gì. Nhưng có thể loáng thoáng hiểu được, ngọc được cô đeo theo người nhiều năm, ít nhiều sẽ có thể phù hộ người cô muốn bảo hộ bình an.
Đối mặt với người mẹ một lòng vướng bận chính mình này, cô hi vọng bà có thể có được tất cả những gì bà nên có, không còn phiền muộn.
Sáng sớm hôm sau, mọi người dậy đã thấy Ninh Tuệ Nguyệt và bảo mẫu ra ngoài mua sữa đậu nành, bánh quẩy và tào phớ về rồi. Bởi vì đông người nên mua một túi rất to, mọi người cùng ăn.
Sau khi ăn xong, ông cụ Vu bắt đầu thương lượng chuyện muốn đưa cả gia đình nhà họ Cố đi dạo nơi nào nơi nào: “Đây là lần đầu mọi người đến Bắc Kinh, phải đi chơi đi, xem Trường Thành, thăm di tích cổ, còn cả hoa thanh viên cũng phải đi. Để Tuệ Nguyệt dẫn mọi người đi là được. Con bé biết người ở đó!”
Miêu Tú Cúc cắn một ngụm bánh quẩy thơm ngào ngạt, ngại ngùng nói: “Mọi người đều cần đi làm mà. Tôi thấy tuệ nguyệt cũng bận lắm. Tự chúng tôi đi thăm thú là được rồi.”
Vốn ở nhà người ta, ăn cơm nhà người ta đã không tốt cho lắm, sao lại làm phiền người ta thêm nữa được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT