Bọn họ đi thêm mấy bước thì quả nhiên thấy có một đầm nước ở bên dưới chân núi, cỏ và bèo rong xung quanh đầm nước cũng vô cùng tươi tốt.
Mà ở ngay giữa đám bèo rong kia, những con cá lớn mập mạp đang bơi qua bơi lại. Chỉ dùng mắt thường cũng có thể thấy được từng con, vô cùng sinh động!
Hai đứa trẻ liếc nhìn nhau, cả hai đều vô cùng ngạc nhiên.
Cố Thắng Thiên mừng rỡ, suýt nữa thì kích động đến mức nhảy cẫng lên: “Anh hiểu rồi, chỗ này có suối nước nóng chảy quá. Suối nước nóng ấm áp nên nước không bị đóng băng, rất nhiều cá đã đến đây để tránh rét!”
Phúc Bảo khẽ chạy tới, đứng cạnh đầm nước, vui mừng nhảy lên: “Anh Thắng Thiên, em ở đây canh, anh mau đi gọi các anh đến đây bắt cá đi!”
Cố Thắng Thiên gật đầu lia lịa: “Được!”
Giàu to rồi, giàu to rồi! Ở đây nhiều cá thế này! Cậu phải mau chóng nói cho các anh biết để mọi người đến đây cùng bắt cá mới được!
Cố Thắng Thiên nhanh chân chạy đi gọi mấy người anh trai, trên đường đi rất cẩn thận sợ rơi vào mấy vũng bùn trên đường, khó khăn lắm mới tìm gặp bọn họ kể lại chuyện kia, mấy người anh trai nghe xong mừng như điên nhưng sợ những đứa trẻ xung quanh nghe được nên không dám thể hiện quá mức. Mấy anh em lén lút đi theo Cố Thắng Thiên, lúc đi qua chỗ đầm lầy thì mọi người cẩn thận nắm lấy tay nhau đi qua.;
Vất vả lắm mới tìm thấy được Phúc Bảo, cô bé đang ngồi bên bờ sông, dưới con sông kia có rất nhiều cá, thậm chí còn có cá nhảy lên nhảy xuống trên mặt nước nữa. Phúc Bảo đang cầm một nhánh cây khều một con cá, con cá kia lại giẫy giụa không muốn qua với bé, Phúc Bảo lại tiếp tục khều nó, vừa lẩm bẩm: “Cá ơi cá ơi mau đến đây, chị muốn ăn cá.”;
Kỳ lạ là vừa nói xong thì con cá đã bị khều lên rồi.;
Mấy đứa nhóc nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của cô bé thì cười lên, nói: “Phúc Bảo ngốc, sao cá biết nghe lời em được chứ, xem các anh này!”;
Mấy đứa nhóc nói xong thì lấy đồ đạc ra, dùng túi lưới tự chế thành túi bắt cá, sọt tre và vợt vớt cá này nọ, sau đó cả lũ xắn ống quần lên lội xuống nước. Mấy cái sọt tre đều để trên bờ, có đứa lấy vợt lấy lưới, có đứa thì dùng tay tập trung bắt cá.;
Phúc Bảo thấy mấy anh mình đã đến rồi thì thở ra một hơi, xem ra hôm nay cá không chạy được rồi, bé có thể thoải mái đứng bên cạnh giúp đỡ, kéo sọt tre đến bên bờ sông.;
Cố Dược Tiến nhìn sọt cá giãy đành đạch bắt được, rất vui vẻ cười nói: “Nhiều cá như vậy chúng ta ăn hết được sao?”;
Cố Ngưu Đản: “Ăn không hết thì muối để dành ăn từ từ, mùa đông năm nay chúng ta ấm no rồi!”;
Bữa nào cũng có cá ăn, vừa nghĩ đến là thấy vui rồi, mấy anh em ai nấy cười tươi như hoa.
Mọi người vất vả cả buổi cuối cùng ai cũng có thu hoạch bội thu, trừ sọt tre của Phúc Bảo thì sọt của mấy anh em khác của si cũng đầy ắp cá. Nhưng mà sọt của Phúc Bảo không đầy là bởi vì Cố Ngưu Đản nghĩ Phúc Bảo còn nhỏ nên không cho bé xách nặng, sợ bé mệt mà thôi.;
Cố Dược Tiến nhìn bảy sọt cá cũng cười đến không biết làm thế nào cho phải, đúng là thu hoạch bội thu mà, cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cá thế này đâu, cho dù nhà họ Cố đông người nhưng chỗ cá này cũng phải ăn một thời gian dài mới hết được. Ngoài ra còn có thể mang ra chợ bán nữa, có lẽ cũng kiếm được bộn tiền đấy!;
Cố Dược Tiến xoa tay hỏi ý Cố Ngưu Đản: “Anh à, nhiều cá như vậy rất dễ bị chú ý, hay là chúng ta giấu đi đừng để người khác nhìn thấy.”;
Cố Ngưu Đản nghĩ lại cũng thấy Cố Dược Tiến nói đúng, kêu mọi người đi tìm củi che phía trên sọt cá, để người khác nhìn thấy sẽ chỉ nghĩ anh em bọn họ đi nhặt củi mà không nghi ngờ gì.;
Mấy anh em ‘nguỵ trang’ cho sọt cá xong thì sau đó tỏ ra vẻ bình thường nắm tay nhau đưa cẩn thận Phúc Bảo đi qua vùng đầm lầy đi xuống núi.;
Dọc đường đi đương nhiên cũng gặp những đứa trẻ khác hỏi mấy anh em nhà họ Cố đến bắt cá sao, thì Cố Dược Tiến cố ý nói: “Ở đâu ra mà dễ bắt như vậy, không bắt được cá nhưng nhặt được không ít củi đây này.”;
Lại đi đến nửa đường thì gặp được đám người Nhiếp Đại Sơn, cậu ta cũng dẫn mấy anh em đến bắt cá, nhìn có vẻ thu hoạch cũng khá, trong giỏ tre có một dây cá. Nhiếp Đại Sơn nhìn Phúc Bảo đang tung tăng đi theo sau lưng Cố Thắng Thiên mà đen mặt, im lặng đi qua.;
Cố Thắng Thiên lại đột nhiên nhớ ra kêu lên: “Này, lúc trước còn dám đánh tao mà, sao bây giờ không dám hó hé gì rồi? Hôm nay mấy anh em tao đều ở đây cả xem tụi mày còn dám hó hé gì không!”;
Cố Dược Tiến khiêu khích nhìn Nhiếp Đại Sơn: “Mày dám đánh em tao à?”;