Cả nhà lại cùng nhau ăn cơm, thống nhất thời gian và địa điểm hẹn gặp nhà họ Vu vào ngày mai. Lúc Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên chuẩn bị quay về trường, Miêu Tú Cúc lại xách ra một túi gì đó: “Đây toàn là những thứ bà mang từ nhà lên, mặc dù không đắt đỏ nhưng đều là đồ tốt ở vùng núi quê mình. Thắng Thiên cầm một ít rồi qua đưa cho Định Khôn với cả thầy Hoắc, coi như quà cảm ơn người ta đã chăm sóc giúp đỡ mình. Phúc Bảo cũng lấy một ít về chia cho bạn ở ký túc xá đi. Ở cùng ký túc xá, nên quan hệ tốt một tí.”
Phúc Bảo với Cố Thắng Thiên vừa mở ra nhìn đã chép miệng không ngớt: “Bà nội, bà mang theo bao nhiêu thứ vậy!”
Hôm qua Phúc Bảo thấy túi lớn túi nhỏ thì chỉ nghĩ chủ yếu là chăn đệm, quần áo gì đó thôi. Nhưng bây giờ nhìn thấy toàn là ‘đặc sản’ của vùng núi. Nào là nấm khô, mộc nhĩ khô gì gì đó, có cả một ít hoa quả khô với táo khô… Đây đều là những thứ có thể dùng làm đồ ăn nhẹ.
Miêu Tú Cúc cười ha ha: “Bây giờ cuộc sống đã khá giả hơn rồi. Bà nghe ba các cháu nói là người thành phố thích mấy đồ ở nông thôn lắm nên mới mang lên nhiều một tí. Hai đứa mang đi chia đi!”
Đương nhiên là Cố Thắng Thiên với Phúc Bảo không nỡ, mang đi nhiều như thế mà!
Nhưng mà đã mang đến đây rồi, cũng không thể mang về cho nên hai anh em tự chia nhau, mang về cho Tiêu Định Khôn với Hoắc Cẩm Vân nữa.
Phúc Bảo lấy hoa quả với táo khô, chia cho bạn cùng ký túc xá một ít. Đúng lúc cô phải đến chỗ nhóm nghiên cứu phương pháp ký tự tiếng Trung nên mang qua cho mấy sinh viên trong nhóm một ít. Mọi người đều ăn rất vui vẻ, đặc biệt là giáo sư Trần. Ông ấy cười ha ha: “Trước đây lúc thầy xuống nông thôn để làm công tác giáo dục cho nông dân nghèo với nông dân tầm trung cũng được ăn mấy món này. Thật sự là rất nhớ hương vị của chúng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT