Vốn dĩ, trong mắt ông cụ Vu chỉ có Phúc Bảo, nhưng khi nghe xong lời này mới nhìn đến người nhà họ Cố. Mặc dù ông cụ đã già, hồ đồ rồi nhưng vào những lúc quan trọng thì cảm giác vẫn rất nhạy bén. Rất nhanh, ông cụ nhìn vào Miêu Tú Cúc.
Tinh thần này, tư thế này, chắc chắn phải là người đứng đầu gia đình rồi.
Nhưng ông cụ Vu lại bước đến, nhiệt tình bắt tay của Cố Đại Dũng: “Ông chính là ông cụ Cố sao? Đồng chí Cố, chào ông, chào ông! Ông đi một chuyến đến đây chắc cũng mệt rồi, mau vào bên trong ngồi đi, mau mau vào nghỉ ngơi!”
Ông cụ Vu nhiệt tình giống như đang an ủi cựu chiến binh trước đây, vô cùng niềm nở với Cố Đại Dũng.
Cố Đại Dũng rất hiền lành, suốt đời là nông dân, cần cù, chân thật giống như một con bò già. Cả đời ông cụ còn chưa từng được người khác coi trọng, tự nhiên lại được một người nhìn giống lãnh đạo cấp cao như ông cụ Vu nhiệt tình bắt tay thì cảm động đến mức không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn Miêu Tú Cúc, nhờ bà giúp đỡ.
Miêu Tú Cúc nở nụ cười: “Ông chính là đồng chí Vu hả? Tôi đã nghe Phúc Bảo nói rồi, có việc gì thì chúng ta cứ ngồi xuống đã, đừng vội, từ từ rồi nói.”
Miêu Tú Cúc lấy nhỏ thắng lớn, một câu ‘không vội’, hai câu ‘không vội’ nhưng là cố ý nói trong lòng ông cụ Vu rất gấp gáp. Bà không vội thì ông cụ Vu sốt ruột mà!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT