Cố Vệ Đông vội vàng đi qua hỏi người bán hàng. Nhân viên bán hàng đã chú ý đến gia đình này từ lâu, tuy rằng nhìn họ giống nông dân nhưng cũng giống người có tiền. Vậy nên, nhân viên lập tức nhiệt tình giới thiệu là cái này bao nhiêu tiền, cái kia bao nhiêu tiền.
Hiện giờ, vàng bạc mới được tung ra thị trường, chưa có nhiều chủng loại cho lắm… Chỉ có dây chuyền vàng, vòng vàng với khóa vàng… Mẫu mã cũng vô cùng đơn giản. Chỉ có điều, phụ nữ thì đương nhiên là thích mấy thứ đồ vàng rực, óng ánh rồi. Phụ nữ cả đời ở nông thôn như Miêu Tú Cúc càng có một thứ cảm giác khó diễn tả đối với vòng vàng mà các bà vợ ông chủ lớn đeo nên trong lòng ít nhiều cũng có chút chờ mong.
Miêu Tú Cúc nghe xong: “Ôi, mẹ thấy vẫn là đừng mua nữa. Một cái dây chuyền vàng mà tận một trăm tệ, đắt quá! Một trăm tệ mua gì chẳng được, sao phải mua cái vòng vàng không ăn được cũng không uống được này làm gì!”
Cố Đại Dũng cũng thấy thế: “Bỏ đi, bỏ đi! Đừng có tiêu tiền như thế. Mẹ con già rồi, không đáng. Nếu con muốn mua thì mua cho Quế Chi một cái đi. Lúc trước Quế Chi lấy con, nhà chúng ta còn nghèo… Người khác thì có phích nước nóng, tủ quần áo, bàn ghế gì gì đó nhưng nhà chúng ta thì chả mua sắm gì cả.”
Cố Vệ Đông vẫn kiên trì: “Mẹ, mẹ cứ chọn một cái đi, đừng tiếc tiền. Con nói cho mẹ biết, vàng chính là đồ tốt, không chỉ đeo cho đẹp mà còn đảm bảo giá trị tiền gửi. Mẹ nghĩ xem, chẳng phải lúc đầu con cũng nhờ có vàng ba mẹ vợ cho nên mới có vốn để làm ăn sao?”
Miêu Tú Cúc nghe Cố Vệ Đông nói vậy, nghĩ lại thấy cũng đúng nên trong lòng lại dao động. Mặc dù hiện giờ con trai thứ tư của bà cụ kiếm ra tiền, cuộc sống khá giả, nhưng đâu ai biết trước được tương lai sẽ ra sao. Dành dụm một ít vàng, coi như là vốn riêng, của để dành cũng được.
Phúc Bảo với Cố Thắng Thiên thì đứng nhìn ở bên cạnh. Lúc này Phúc Bảo mới nở nụ cười, cầm tay Miêu Tú Cúc rồi nói: “Bà nội, bà đeo đi. Vất vả hơn nửa đời người rồi, bây giờ đến lúc con cháu hiếu thảo với bà. Bà cũng đừng tiếc tiền, một tháng cháu được mười lăm tệ tiền trợ cấp. Mặc dù đã tiêu một ít nhưng cũng tiết kiệm được hơn ba mươi tệ. Anh Thắng Thiên cũng tích được hơn ba mươi tệ… Coi như bọn cháu góp tiền mua trang sức cho bà đi, bà thấy sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT