Có một chuyện mà Cố Thắng Thiên không nói đó là bác nhà họ Vu vô cùng sốt ruột, dáng vẻ giống như là sợ bọn họ sẽ chạy mất vậy.
Mặc dù Cố Thắng Thiên rất bất mãn với nhà bên đó nhưng cũng phải thừa nhận là người ta rất coi trọng Phúc Bảo. Nếu Phúc Bảo nhận bọn họ, chắc chắn là họ sẽ rất yêu thương cô. Để mà nói thì đây là một chuyện tốt đối với Phúc Bảo.
Hiện giờ Cố Thắng Thiên đã lên đại học, cũng biết suy nghĩ một chút. Anh ấy biết sau khi tốt nghiệp đại học thì sẽ được sắp xếp công việc. Bọn họ học Đại học Hàng không vũ trụ thì dễ rồi, chỉ đơn giản là được phân công đến hệ thống Hàng không vũ trụ thôi, không còn chỗ nào tốt hơn để đi nữa. Nhưng Đại học Bắc Kinh thì khác. Tuy là Đại học hàng đầu nhưng những vị trí tốt cũng chỉ có từng đó. Có thể ở lại Thủ đô và các đơn vị quan trọng hay chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp, đi ra tỉnh ngoài để làm việc trong các đơn vị không máy quan trọng đều dựa vào một câu nói của người ta.
Nếu Phúc Bảo nhận gia đình kia thật thì chắc chắn là sau này sẽ được chăm sóc, cả đời không cần lo nghĩ gì nữa.
Dù sao cũng gặp được chuyện có lợi, không nhận thì thật là lãng phí!
Miêu Tú Cúc nghe xong lại hỏi kỹ từng chi tiết cuộc trò chuyện của Cố Thắng Thiên với nhà họ Vu, cuối cùng thì gật đầu: “Mặc dù nghe có vẻ người nhà này không được tốt lắm nhưng họ vẫn quan tâm đến Phúc Bảo. Vậy thì cứ nghe theo bọn họ đi, hôm nay chúng ta đi mua đồ, ngày mai sẽ đến gặp bọn họ.”
Đương nhiên là cả nhà đều đồng ý, vì vậy nên tiếp tục bàn bạc chuyện ngày hôm nay. Cố Dược Tiến phải đến trường Quân đội để báo danh, xem hình tình thế nào cho nên tự đi trước. Phúc Bảo với Cố Thắng Thiên nghiên cứu bản đồ Thủ đô một hồi, tìm hiểu giúp Cố Dược Tiến xem là phải đi tuyến xe bus nào rồi bảo anh ấy đi trước. Còn hai người họ thì đưa cả nhà đến trung tâm bách hóa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT