Lưu Quế Chi lại càng sốt ruột: “Phúc Bảo, có thật đấy là ba mẹ ruột của con không? Cái này cũng có thể là giả, con đừng để bị người ta lừa đó!”
Lưu Quế Chi lo lắng như vậy cũng là có lý do. Bà ấy vẫn nhớ rõ chuyện Thẩm Hồng anh và Nhiếp Lão Tam cướp con mình, mấy gia đình giành đi giành lại một cô con gái… Sao bây giờ đến Thủ đô rồi còn có người muốn cướp con gái của bà cơ chứ!
Phúc Bảo nhìn mẹ với bà nội mình, trong lòng xúc động. Cho dù ai là người đã sinh ra cô thì đây chính là bà nội, là mẹ ruột của cô. Gặp phải chuyện như vậy, bọn họ không quan tâm là Phúc Bảo có muốn nhận lại ba mẹ ruột của mình hay không mà chỉ lo lắng, sợ cô bị người ta bắt nạt.
Cô ôm cánh tay bà nói: “Bà nội, mẹ, hai người yên tâm đi. Con không phải là trẻ con nữa, với cả còn có anh Thắng Thiên và anh Định Khôn ở bên cạnh, không ai bắt nạt con được đâu. Chuyện nhà họ Vu là như thế này.”
Sau đó, Phúc Bảo kể về chuyện của nhà họ Vu, nhưng cô chỉ kể qua loa là Vu Kính Diệu như thế nào, Vu Tiểu Duyệt như thế nào thôi.
Miêu Tú Cúc và Lưu Quế Chi nghe chuyện thì vô cùng sửng sốt, mở to hai mắt. Nghe xong, hai người quay sang nhìn nhau.
Miêu Tú Cúc suy xét: “Để mà nói thì họ có thể là ba mẹ ruột của cháu thật. Lúc đó, bà cũng nghe người ta nói là có một đám người đóng quân ở núi Đại Cổn Tử, không biết là để làm gì. Mọi người đều nói họ là bộ đội, nhưng cụ thể là binh chủng nào thì không thấy ai nhắc đến, bà cũng không biết. Lúc ấy không thể hỏi nhiều, dò la về bọn họ thì sẽ bị bắt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT