Nếu như không phải anh làm vậy thì cả đời này, cho dù có nói câu này bằng tiếng Anh thì cả đời này cô cũng không nói ra đâu.
Nhưng Tiêu Định Khôn lại đưa hai bàn tay ra, hai bàn tay đều nắm lấy nắm đấm của cô.
Anh nắm tay cô trong lòng bàn tay anh, đặt lên trước ngực. Anh nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt hừng hực lửa cháy: “Vậy anh nói cho em biết.”
Sau đó, anh nói rõ từng câu từng chữ: “Đã đi bốn biển ta còn màng gì nước, đã thấy Vu Sơn rồi ta còn màng gì đến mây. Đời này kiếp này, trừ em ra không còn có thể là ai khác.”
Hôm Cố Vệ Đông, Lưu Quế Chi đưa Cố Đại Dũng và Miêu Tú Cúc đến Thủ đô, tuyết rơi không ngừng suốt hai ngày. 
Vì nhớ ba mẹ nên sau khi tan học Phúc Bảo đã chạy luôn đến Đại học Hàng không và Du hành Vũ trụ để tìm Cố Thắng Thiên, ý muốn bảo anh ấy thử đến nhà ga đón người. Cố Thắng Thiên nhìn tuyết rơi, cũng rất lo lắng.
Tuy rằng Cố Dược Tiến cũng đi cùng, không đến nỗi lạc đường, tìm không được địa chỉ... Nhưng Cố Dược Tiến cũng chưa đến Thủ đô bao giờ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play