Những người khác đương nhiên là đều đồng ý, vì thế bọn chúng để hai cậu bé lại để đục băng, những người còn lại thì tiếp tục chia nhau ra đi đến phía trước để tìm.
Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên đều còn nhỏ, hai đứa chung một nhóm, hẹn là nếu không tìm được thì mau chóng quay về.
Hai đứa trẻ nhớ kỹ những lời các anh dặn, nghe theo lời họ để đi tìm. Ai ngờ đi một lúc lâu vẫn không thấy được chỗ nào giống như là ‘dưới băng có cá’.
Phúc Bảo hơi nản lòng, cô bé đưa tay lên xoa xoa cái mũi ửng đỏ vì lạnh: “Anh Thắng Thiên, hay là bọn mình về đi. Trong núi lạnh quá, hai anh em mình còn nhỏ, lạc đường mất.”
Cố Thắng Thiên thì chưa từ bỏ ý định: “Không được, chúng ta đã bắt được cá đâu, cứ đi lên phía trước đi.’
Phúc Bảo thấy Cố Thắng Thiên vẫn kiên trì thì cũng đành phải theo cậu.
Ai ngờ đang đi thì thấy có hai đứa trẻ chui ra từ rừng cây bên cạnh bờ sông, quay sang nhìn thì thấy đó là Nhiếp Đại Tráng và Nhiếp Sinh Ngân.
Nhiếp Sinh Ngân thấy Phúc Bảo thì khẽ cười: “Phúc Bảo, chị cũng đến bắt cá à?”
Trong lòng Phúc Bảo đề phòng Nhiếp Sinh Ngân, gật đầu: “Uhm.”
Nhiếp Sinh Ngân: “Hai người đi về phía Đông bờ sông ấy, đằng trước nhiều cá lắm. Có một chỗ ấm lắm nên băng tan ra rồi, rất nhiều cá đều đến đó để tránh rét.”
Nhiếp Đại Tráng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì quay sang nhìn Nhiếp Sinh Ngân với ánh mắt kinh ngạc.
Nhiếp Sinh Ngân túm lấy tay của Nhiếp Đại Tráng, ý bảo cậu ta đừng nói gì.
Nhất thời, Nhiếp Đại Tráng bực đến đỏ cả mặt.
Cố Thắng Thiên: “Thật hay giả thế? Mày mà cũng có lòng tốt như thế à?”
Đương nhiên là Thắng Thiên sẽ không quên trước đó Nhiếp Sinh Ngân còn hận cậu chết đi được. Không những thế, Nhiếp Đại Tráng còn từng đánh cậu.
Nhiếp Sinh Ngân: “Đương nhiên là thật rồi, tôi lừa hai người làm gì! Nếu như tôi lừa hai người thì tôi sẽ bị rơi vào hầm băng!”
Nhiếp Đại Tráng ngậm chặt miệng, mặt đỏ bừng.
Sau khi Nhiếp Sinh Ngân và Nhiếp Đại Tráng đi khỏi, Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên quay sang nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy vừa rồi Sinh Ngân vô cùng kỳ lạ.
Còn lâu Cố Thắng Thiên mới tin: “Nếu có chuyện tốt như thế thì nhà họ Nhiếp bọn họ đã đi bắt rồi, sao phải nói cho chúng ta biết?”
Phúc Bảo thấy cũng đúng, nhưng mà…
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Anh Thắng Thiên, hay là chúng ta cứ đi qua xem thử đi, nhỡ có thật thì sao. Cho dù không có thì chúng ta cũng không mất gì cả, vốn dĩ hai anh em mình đang phải đi khắp nơi tìm cá mà.”
Cố Thắng Thiên nghĩ lại, thấy cũng đúng. Đi thêm mấy bước cũng không phải chuyện gì khó khăn… Cho nên cậu với Phúc Bảo lại đi về phía Đông bờ sông.
Đi được một lúc thì Phúc Bảo nhíu mày.
Cô bé nhìn thấy bên cạnh bờ sông trước mặt có một vũng bùn. Vào mùa đông, ở đó có hơi nóng bốc lên. Phúc Bảo nghiêng đầu suy nghĩ: “Anh Thắng Thiên, chúng ta phải cẩn thận một chút. Lỡ như giẫm phải thì sẽ bị hụt chân, rơi xuống đấy.”
Cố Thắng Thiên nhíu mày, nhớ lại lời nói của Sinh Ngân. Cậu hừ lạnh một cái: “Đây rõ ràng là lừa đảo mà! Cố tình hãm hại chúng ta, muốn để chúng ta rơi xuống. Sinh Ngân còn nhỏ mà bụng dạ thật xấu xa.”
Phúc Bảo nhìn chằm chằm vào chỗ bốc hơi nóng kia, trong lòng cũng nghĩ một chút: “Bình thường chúng ta cũng hay chạy đến ngọn núi này nhưng chưa gặp chỗ này bao giờ. Hay là anh em mình cứ đi đến đằng trước xem thử xem, rốt cuộc là tại sao đang mùa đông mà lại có hơi nóng bốc lên như thế đi.”
Cố Thắng Thiên thấy cũng đúng. Cậu là con trai, không sợ trời không sợ đất, đương nhiên là sẽ không sợ một vũng bùn con con.
Cậu lập tức nắm lấy tay của Phúc Bảo: “Được, chúng ta đi đến phía trước đi, có lẽ lại có thể phát hiện ra kho báu gì đó! Em đừng chạy lung tung, theo sát anh này.”
Kho báu gì gì đó là do Cố Dược Tiến đọc được trong truyện tranh mượn của bạn ở trường. Cậu ấy đã từng kể lại cho Cố Thắng Thiên nghe, cho nên Cố Thắng Thiên cảm thấy mình cũng có thể tìm được kho báu ở trong núi.
Phúc Bảo khẽ gật đầu, trong lòng cũng có một chút cảm giác mong chờ. Không biết là vì cái gì, nhưng cô bé cảm thấy là có một thứ gì đó đang chờ đợi mình.
Hai anh em nắm tay nhau, cẩn thận đi về phía trước. Vượt qua hết vũng bùn này tới vũng bùn khác, lại đẩy cành cây khô ra, vòng qua những bụi gai núi đá thật dài… Không biết qua bao lâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy ồ ạt.
Trời lạnh thế này, sao lại có tiếng nước?