Thẩm Hồng Anh nhìn chồng mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận dậm chân một cái rồi bỏ đi.
Vừa đi ra thì thấy mấy đứa trẻ trong nhà mang theo giỏ trúc đi ra ngoài. Trong đó, dẫn đầu chính là Ngưu Đản, Ngưu Xuyên nhà mình, mà Ngưu Xuyên còn đang nắm tay Phúc Bảo.
Thẩm Hồng Anh nhìn Phúc Bảo, thật sự rất ngứa mắt, mất hứng nói: “Đi đâu đấy?”
Hiện giờ mấy đứa trẻ trong nhà đang nghỉ đông, không phải đi học. Mỗi ngày, bọn chúng đều lên núi, không phải lấy rau dại thì là đi nhặt củi… Nhưng thật ra cũng giúp đỡ rất nhiều cho gia đình.
Ngưu Đản thấy mẹ mình không vui thì vội vàng nói: “Mẹ, bọn con nghe nói sông trong hẻm núi đều đóng băng hết rồi, cá dưới sông đều bị đông lạnh hết. Bọn con muốn đi đục băng, xem có bắt được cá không, tiện cải thiện thức ăn cho mẹ cũng tốt.”
Thẩm Hồng Anh cười nhạt, không hề tò mò: “Cái thằng nhóc gian xảo này, con nói dễ nghe nhỉ! ‘Cải thiện bữa ăn cho mẹ’, chứ không phải là mấy đứa thèm ăn sao?”
Ngưu Đản cười hì hì: “Cá ngon, bọn con muốn ăn cá.”
Thẩm Hồng Anh liếc Phúc Bảo, ánh mắt sắc như dao: “Đi đi, cẩn thận một tí, đừng gặp phải chuyện xui xẻo gì đấy.”
Phúc Bảo sinh ra đã mang số phận không may, chỉ mong con mình đừng có bị vạ lây.
Ngưu Đản thấy mẹ mình không nói gì thì vội vàng đưa mọi người xuất phát.
Trong nhà có tất cả mười một đứa trẻ, nhưng có cả nam cả nữ, tính cách cũng không giống nhau. Lúc này, những người tham gia vào núi đục băng, bắt cá gồm có Ngưu Đản, Ngưu Xuyên con vợ chồng anh cả Cố, Thổ Sinh thuộc chi thứ, còn có ba cậu con trai nhà anh tư là Cố Dược Tiến, Cố Dược Hoa và Cố Thắng Thiên. Ngoài ra còn có Phúc Bảo, cô em gái bé bỏng được mọi người cưng chiều.
Bình thường, Phúc Bảo không thể chơi chung với bọn Tú Ni Đông Ni mà toàn đi theo Cố Thắng Thiên, cho nên lần này cũng đi theo các anh đi bắt cá.
Bọn trẻ ra khỏi cửa thật hoành tráng… Giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, từ đứa bé nhất là Cố Thắng Thiên cho đến đứa lớn nhất là Ngưu Đản, tổng cộng sáu cậu bé đưa theo Phúc Bảo đi về phía ngọn núi.
Mặc dù mấy đứa bé trai còn nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu được thế nào là xấu thế nào là đẹp. Mấy đứa bé gái trong nhà như Bảo Ni, Tú Ni, thường ngày rất hay đánh nhau với bọn con trai, mấy cậu bé không coi bọn chúng là con gái, nhưng cũng không hợp nhau cho lắm.
Nhưng Phúc Bảo thì khác! Phúc Bảo trắng trẻo xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng ngoan ngoãn, các anh có nghịch ngợm cũng không nhịn được mà yêu thương cô bé. Bọn chúng cảm thấy cô bé là một cô em gái rất đáng yêu cho nên khi ra ngoài chơi cũng bằng lòng đưa Phúc Bảo đi theo.
Mấy đứa trẻ đi ngang qua chỗ cối xay đá ở đầu đường, mấy người rảnh rỗi không có việc gì làm, xắn tay áo ra phơi nắng nhìn thấy bọn chúng đều cười nói: “Mọi người xem, Phúc Bảo bây giờ càng ngày càng xinh xắn. Nhà họ Cố đối xử với con bé rất tốt, nuôi dưỡng nó như con gái ruột vậy đó.”
Những người khác thấy cũng đúng: “Nhắc đến cũng thấy buồn cười! Nhà họ Nhiếp không cần Phúc Bảo, vốn dĩ mọi người đều cảm thấy con bé rất đáng thương. Kết quả, từ sau khi Phúc Bảo đến nhà họ Cố, cuộc sống lại tốt hơn nhiều.”
Lúc này, bọn trẻ nhà họ Cố đã đi đến ngọn núi lớn bên kia, có người nói nhỏ: “Phía trước chẳng phải mấy đứa trẻ nhà họ Nhiếp hay sao? Tôi thấy Sinh Ngân nhà Nhiếp Lão Tam kìa. Sao nhìn sắc mặt con bé có vẻ không tốt nhỉ? Gầy hơn trước kia nhiều.”
Có người nhìn không được mà bật cười: “Trước đây nhà họ Nhiếp suốt ngày bắt Phúc Bảo làm việc, bây giờ đuổi Phúc Bảo đi rồi, không có ai làm nên chỉ có thể làm khổ con gái mình thôi!”
…
Sau khi bọn Phúc Bảo vào sau núi thì cũng phát hiện ra có rất nhiều trẻ con đến đây, bọn chúng đều đang nghỉ đông, được người lớn cho tự do không có việc gì làm nên muốn tìm một ít thức ăn hoang dã cho đỡ thèm.
Tất cả đều là trẻ em trong đại đội sản xuất. Mọi người tự giác chia ra, tự mình ngồi xổm ở từng chỗ để tránh tranh chấp.
Ngưu Đản dẫn đầu, đưa mấy cậu bé và Phúc Bảo đến một chỗ bằng phẳng trên núi. Nước sông ở chỗ này đã đóng băng từ lâu, bên dưới lớp băng này chắc chắn là có cá. Chẳng qua là làm thế nào chọn chính xác một chỗ để đục ra bắt cá thì cần phải có bí quyết.
Ngưu Đản và Cố Dược Tiến cúi người, lựa chọn một chỗ rồi quan sát tỉ mỉ. Cuối cùng, Cố Dược Tiến chỉ vào một chỗ: “Chỗ này, đục chỗ này đi!”
Dưới mặt băng ở chỗ này có nhiều rong tảo, trên mặt băng cũng có cành lá khô, là nơi có thể để cho cá trú ẩn kiếm ăn. Hơn nữa, nhìn băng còn thấy có bọt khí.