Sau đó, mẹ Tiêu và ba Tiêu bưng từng đĩa thức ăn lên, Phúc Bảo thấy vậy, không thể ngồi tiếp được cũng muốn chạy tới giúp đỡ, nhưng lại bị mẹ Tiêu ấn xuống ghế số pha: “Cháu là khách không cần làm gì hết, cứ ngồi nói chuyện với Định Khôn đi.”
Phúc Bảo đành phải ngoan ngoãn tiếp tục làm khách.
Ba Tiêu và mẹ Tiêu làm mấy món, thịt rau đầy đủ, đủ hương đủ vị, bốn người hộ ngồi đó dùng bữa. Mẹ Tiêu nhiệt tình tiếp đãi, cố ý lấy một chiếc đũa dùng chung lúc thì gắp cá cho Phúc Bảo, một lát lại gắp rau cho cô phục vụ vô cùng chu đáo. 
Phúc Bảo không có cách nào, chỉ cúi đầu ăn nhưng thật sự quá nhiều, cho dù những món này có ngon đến đâu đi chăng nữa, cô cũng có chút ăn không tiêu. 
Nếu ăn không hết thì cô lại cảm thấy không hay, đã từng là kẻ ăn không no bụng, trải qua những năm tháng đó thật sự rất xấu hổ khi lãng phí lương thực. 
Đúng lúc cô hơi âu sầu thì thấy một đôi tay sạch sẽ ưa nhìn vươn tới, trực tiếp lấy bát của cô qua, sau đó đổ hết thức ăn trong đó vào bát mình. 
Phúc Bảo vội vàng ngăn lại: “Đừng, em có thể tự mình ăn...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play