Ai ngờ lúc này lại nghe thấy anh thản nhiên nói: “Con biết rồi, sau này con sẽ dành nhiều thời gian hơn.”
Khi nói những lời này, anh đang nhìn Phúc Bảo với ánh mắt dịu dàng, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Phúc Bảo lập tức đỏ mặt, mím môi cười.
Trước khi đi, ba Tiêu mẹ Tiêu để lại một lời dặn, bảo rằng ngày mai Tiêu Định Khôn nhất định phải sang đó sớm một chút để đón Phúc Bảo, còn xách theo một giỏ bánh trái để Phúc Bảo mang theo, Phúc Bảo không mang theo, ba Tiêu mẹ Tiêu vẫn kiên quyết muốn cô mang theo, cuối cùng Tiêu Định Khôn cũng nói: “Mang đi, để ở đây không có ai ăn, sớm muộn gì cũng hư.”
Anh đã nói thế rồi thì Phúc Bảo cũng không thể làm gì hơn là mang theo, trong lòng hơi áy náy, nghĩ rằng lần tới có thể mang chút đồ đến cho ba Tiêu mẹ Tiêu, lần này không biết hai người ở đây, tay không đến đây nên có hơi thất lễ.
Cô xách một túi đồ lớn đi xuống xe buýt, qua trường học, ai ngờ vào lúc đang đi đến cổng nam trường học chợt trông thấy hai người lớn bé đang ngồi xổm ngay cửa, người lớn cả người bẩn thỉu, đầu tóc rối bời, suốt mấy ngày liền không tắm, dáng vẻ trông rất đáng thương còn người nhỏ bên cạnh lại trông giống một người ăn xin. Phúc Bảo theo bản năng nhìn thêm lần nữa, hai người nọ đúng lúc nhìn về phía cô, đối phương lập tức nhận ra: “Cô, cô là...”
Cuối cùng Phúc Bảo cũng nhận ra, kinh ngạc nói: “Chị là, chị Vĩnh Hồng sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT