Phúc Bảo: “Bác ấy không nói gì cả, chỉ là tùy tiện hỏi một chút, em kể lại chuyện anh ở dưới nông thôn.”
Nói đến đây, Phúc Bảo nhớ lại câu nói kia của mẹ Tiêu, kêu mình về sau phải quản Tiêu Định Khôn nhiều hơn nữa, còn nói anh chỉ nghe lời cô mà thôi.
Phúc Bảo nghĩ thầm, lẽ nào cô và anh đã rõ ràng như vậy ư?
Tiêu Định Khôn cúi đầu nhìn Phúc Bảo, chỉ thấy cô cụp mắt xuống, vừa thẹn thùng lại ngoan ngoãn, hàng mi run lên như chiếc quạt nhỏ khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
Anh bỗng nhớ tới ngày đó ở sau gốc cây to, xúc cảm khi anh ôm lấy cô mảnh mai và mềm mại.
Anh lớn ngần này rồi trước giờ chưa từng biết cơ thể của cô gái nhỏ có thể mềm mại như vậy, thật giống như được làm bằng nước vậy.
Tiêu Định Khôn hít sâu một hơi rồi đưa mắt nhìn sang chỗ khác, khàn giọng hỏi: “Nói đi, em đến đây tìm anh có chuyện gì thế? Nhà họ Vu lại đến tìm em à? Hay là ba mẹ em gửi thư tới?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT