Vì thế, con bé nhẫn nại nói: “Mẹ, con nghe mọi người trong đại đội sản xuất nói là đại đội chúng ta có suất lên thành phố gì gì đó. Có phải chúng ta có chuyện vui không?”
Con bé cảm thấy mẹ mình nên nhanh chóng chạy đi hỏi thăm, giải quyết chuyện này.
Nếu thật sự thành công, mẹ cũng không cần trút giận lên mình nữa.
Vợ của Nhiếp Lão Tam nghe xong, trong lòng càng khó chịu, đúng là giận không biết trút vào đâu: “Mày nghĩ cái gì thế, có phải là mày cố tình chọc giận tao phải không? Cái suất gì gì kia là của nhà họ Cố, đâu đến lượt chúng ta!”
Sinh Ngân nghe xong thì đờ đẫn cả người.
Suất kia… Là của nhà họ Cố?
Vậy mà lại là nhà họ Cố!
Sinh Ngân bị đả kích, rất lâu không phản ứng lại. Sau khi hiểu rõ, con bé gần như muốn trực tiếp đến tìm Trần Hữu Phúc để hỏi anh ta xem là vì sao anh ta lại lấy suất của nhà họ Nhiếp cho nhà họ Cố. Nhưng mà Sinh Ngân còn quá bé, nếu đến hỏi thì chắc chắn người khác sẽ cảm thấy rất kỳ lạ.
Không còn cách nào khác, con bé đành phải chịu đựng.
Sinh Ngân phải nhịn nên trong lòng vô cùng khó chịu, con bé cẩn thận suy nghĩ lại một lần… Nhớ đến dáng vẻ Lý Minh Thuyên nắm tay Phúc Bảo, đột nhiên con bé hiểu ra.
Lại là Phúc Bảo.
Lý Minh Thuyên rất thích Phúc Bảo, còn dẫn Phúc Bảo đến rất nhiều nhà. Không biết Phúc Bảo đã nói gì với Lý Minh Thuyên, có lẽ là nói nhà họ Nhiếp không tốt, cho nên cơ hội đạt được danh hiệu gia đình văn minh năm tốt thành phố của nhà họ Nhiếp đã bị nhà họ Cố cướp mất.
Nghĩ đến đây, Sinh Ngân nheo mắt lại.
Con bé không thể để cho Phúc Bảo tiếp tục như thế này được nữa. Thứ thuộc về nhà họ Nhiếp, không thể để người khác cướp đi như vậy.
…
Danh sách gia đình văn minh năm tốt đã được báo lên trên, nghe đâu Trần Hữu Phúc đã hỏi thăm được tin tức bên phía công xã, nói là chắc ăn rồi, chỉ chờ phê duyệt nữa thôi.
Người nhà họ Cố nghĩ đến chuyện này đương nhiên là rất vui mừng. Thẩm Hồng Anh về nhà mẹ để một chuyến, nghe ngóng được rất nhiều tin tức, nói là cơ hội đến thành phố học tập lần này tốt như thế nào… Nói không ngừng, nói đến nỗi nước bọt bắn tứ tung.
Nhưng thật ra Cố Vệ Quốc lại không hề để bụng, chỉ lườm Thẩm Hồng Anh một cái, không hiểu cô ấy đang vui mừng cái gì.
Thẩm Hồng Anh thấy chồng mình như thế thì đương nhiên là mất hứng: “Cơ hội này là của anh, phải là của anh. Anh là con cả trong nhà, không để anh đi thì cho ai đi? Chẳng phải người ta nói là mọi việc đều phải nghe theo con trưởng sao? Anh chính là con trưởng đấy!”
Cố Vệ Quốc nghe thấy thế, suýt nữa thì phì cười: “Chúng ta chỉ là một gia đình nhỏ ‘bới đất tìm ăn’ mà em còn nhắc con trưởng cái gì (ý là nhà nghèo, không quan trọng tôn ti như nhà giàu). Em có biết cái gì gọi là con trưởng không?”
Thẩm Hồng Anh tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Em không biết cái gì là con trưởng, nhưng em biết anh phải đi. Anh từng đi học, anh biết chữ, anh không đi thì ai đi!”
Cô Vệ Quốc: “Mấy cái chữ kia anh đã trả cho giáo viên từ lâu rồi. Hơn nữa, việc nhà chúng ta là do mẹ quản, để ai đi cũng là do mẹ anh quyết định.”
Thẩm Hồng Anh: “Mẹ anh quyết định? Vậy thì đương nhiên mẹ anh sẽ hướng về chú tư rồi!”
Cố Vệ Quốc nhíu mày: “Nói gì đó, mẹ anh chưa bao giờ thiên vị.”
Thẩm Hồng Anh lẩm bẩm: “Bớt đi, em thấy mẹ anh rõ ràng là thiên vị. Trước đây còn lén lút cho Phúc Bảo uống nước đường đỏ, lại giấu trứng gà luộc cho nó nữa.”
Đương nhiên là Cố Vệ Quốc không tin: “Sao có thể thế được! Tính mẹ anh thế nào không phải em không biết, keo kiệt muốn chết. Đến con trai, cháu trai ruột bọn anh còn không được uống nước đường đỏ, ăn trứng gà luộc chứ đừng nói đến đứa được nhận nuôi như Phúc Bảo! Em đừng lúc nào cũng để ý, soi mói lỗi sai của mẹ! Em lấy anh mấy năm rồi thì cũng phải biết tính của mẹ anh chứ, trước giờ bà ấy có thiên vị ai bao giờ đâu.”
Thẩm Hồng Anh nghe xong thì cảm thấy rất ấm ức, mắt đỏ hoe: “Sao tôi lại lấy phải một người đàn ông cố chấp như anh chứ. Chẳng phải là tôi muốn để cho anh đi lên thành phố để mở mang kiến thức, nở mày nở mặt sao? Chưa biết chừng sau này anh còn có thể làm ông chủ nhỏ ở đại đội sản xuất, như thế chẳng tốt hơn là làm nông dân à?”
Cố Vệ Quốc thở dài: “Em nghĩ nhiều quá rồi, anh cũng đâu có bản lĩnh đó. Hơn nữa, chuyện này vẫn còn sớm mà, tốt nhất là vẫn nên làm việc chăm chỉ. Người ta nhận được nhiều hay ít là do ông trời, sao phải lo lắng nhiều như thế làm gì?”