Miêu Tú Cúc thấy Lưu Quế Chi nhìn mình bằng con mắt kinh ngạc thì tức giận: “Sao? Tôi quan tâm chị một chút cũng sai à?”

Lưu Quế Chi vội vàng lắc đầu, lắc đầu xong lại cảm động phát ra âm thanh “ư ư”.

Miêu Túc Cúc mỉm cười, hiện giờ người con dâu câm này thật sự rất vừa mắt bà. Con dâu câm rất may mắn nha! Cả đại đội sản xuất rút thăm, như thế nào cô lại bắt được cái chữ ‘Phúc’ này. Đúng là rất tốt mà.

Mà Lưu Quế Chi nghe thấy Miêu Túc Cúc nói những lời thân mật như vậy với mình, rồi bà ấy lại còn cười với cô thì vô cùng thắc mắc, đờ đẫn cả người.

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Sao tự nhiên mẹ lại nói chuyện với mình như thế?

Chục năm nay chưa bao giờ có chuyện này nha!

Lòng bàn chân cô giống như đạp lên bông, ngẩn ngơ đi vào trong phòng mình. Trong phòng, Phúc Bảo đang gấp gọn số quần áo đã giặt sạch phơi khô.

Cô bé trắng hồng, mũm mĩm ngồi trên giường sưởi gấp một đống quần áo lớn, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

Bình thường, Lưu Quế Chi không muốn để cho Phúc Bảo làm việc. Cô bé còn nhỏ, lại còn là con gái, có thể sai mấy thằng nhóc trong nhà, làm sao phải để cho đứa bé đáng thương này làm việc?

Nhưng Phúc Bảo rất chịu khó, cô bé luôn cố gắng làm việc trong khả năng của mình.

Phúc Bảo thấy mẹ đi vào thì ngẩng đầu lên cười với Lưu Quế Chi: “Mẹ, mẹ về rồi!”

Lưu Quế Chi lấy quần áo trong tay Phúc Bảo, tự mình gấp lại gọn gàng.;

Phúc Bảo nhìn Lưu Quế Chi, trong lòng ngập tràn cảm giác thân thiết và yêu mến.

Cô bé chưa bao giờ có mẹ ruột cho nên không biết có mẹ là như thế nào. Nhưng cô bé cảm thấy, Lưu Quế Chi chắc chắn rất giống mẹ ruột của mình.

Phúc Bảo vui vẻ ngồi ở đầu giường sưởi nhìn Lưu Quế Chi gấp quần áo, lại nhớ đến chuyện hôm nay đi theo Lý Minh thuyên qua gặp nhà Nhiếp Lão Tam.

Cũng là nhà, cũng từng là mẹ mình… Nhưng hai gia đình không thể nào đem ra so sánh được, hai mẹ thì lại càng không thể so sánh.

Phúc Bảo vui mừng đến mức muốn nằm lăn ra. Cô bé nằm trên chiếc giường sưởi, vùi mình vào trong chăn.

Chăn đã được phơi qua, sạch sẽ ấm áp, còn có thể ngửi được mùi nắng.

Cô bé nở nụ cười: “Mẹ, hôm nay con rất vui.”

Nói xong, Phúc Bảo thật sự lăn một vòng, lăn vào trong lòng Lưu Quế Chi, ôm lấy cổ cô ấy: “Con yêu mẹ lắm!”

Lưu Quế Chi cười khúc khích. Hôm nay sao thế này… Mẹ thì vui vẻ hòa nhã, con gái thì làm nũng y như một con cún con vậy!

Từ sau khi Nhiếp Sinh Ngân thấy Lý Minh Thuyên đến nhà mình thì vô cùng phấn khích, con bé biết, mọi chuyện chuẩn bị diễn ra, cuối cùng thì tất cả cũng phải bắt đầu rồi.

Sinh Ngân cảm thấy, cho dù Lý Minh Thuyên có dẫn Phúc Bảo đến nhưng việc đó cũng không cản trở gì đến tiến trình phát triển của lịch sử. Ba của mình vì xử lý tuyết giúp công xã mà xảy ra chuyện, chân bị thương phải nằm một chỗ. Bí thư Lý Minh Thuyên đích thân đến động viên gia đình, sau khi quay về sẽ viết một bản tài liệu nộp lên khu (đơn vị hành chính, bao gồm cả nông thôn và thành thị), khu sẽ đưa lên trên, xin cho nhà Sinh Ngân đạt danh hiệu gia đình văn minh năm tốt của thành phố.

Có được danh hiệu gia đình văn minh năm tốt thì sẽ được khen thường hai mươi tệ, ba mình còn có cơ hội lên thành phố tham gia hội nghị để trải nghiệm.

Đây là chuyện vô cùng quan trọng, có thể nói là bước ngoặt to lớn của nhà họ Nhiếp.

Ba đến thành phố, họp xong còn đi dạo xung quanh, mở mang thêm hiểu biết về xã hội. Sau khi quay về thì cách nhìn cũng không còn giống như trước nữa, bắt đầu nghĩ đến việc làm ăn buôn bán.

Tuy rằng ở thời đại này việc làm ăn buôn bán của tư nhân không được khuyến khích, nhưng bí mật làm ăn nhỏ thì cũng không thành vấn đề. Chính là làm ăn nhỏ như thế nhưng ba Sinh Ngân đã đạt được một chút thành tựu. Mấy lần gặp may, liên tục phát tài, vận may ập đến… Vì thế mà nhà Sinh Ngân trở thành nhà giàu có nhất nhì của đại đội sản xuất Bình Khê. Thời gian sau, cả nhà con bé chuyển đến thị trấn, từ đó càng ngày càng trở nên phát đạt.

Sinh Ngân mải suy nghĩ, không phát hiện ra con dao trong tay đã băm nát hết mớ rau sam từ bao giờ.

Vợ Nhiếp Lão Tam đi tới thấy thế, tiếc rau nên đi thẳng đến tát cho Sinh Ngân một cái: “Lớn như thế rồi mà làm một việc cũng không xong? Còn cần cái con nhóc như mày làm gì? Tao thấy mày còn không bằng cái con quỷ xui xẻo Phúc Bảo kia đâu!”

Tuy rằng Phúc Bảo xui xẻo nhưng rốt cuộc cũng biết làm việc!

Sinh Ngân bất ngờ bị tát một cái, trong lòng vừa tủi thân vừa tức… Nhưng nghĩ lại, những ngày tốt đẹp sắp tới rồi, bản thân phải nhẫn nhịn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play