Miêu Tú Cúc dùng ống thổi nhóm lửa, làm như không thèm quan tâm nói: “Được rồi, bà còn lạ gì. Đời bà còn món gì ngon mà bà chưa ăn, không thèm ăn cái này. Cháu ăn đi!”
Miêu Tú Cúc nhất quyết không ăn, Phúc Bảo cầm bánh bột ngô cắn từng miếng nhỏ.
Miêu Tú Cúc nhìn thấy vẻ thỏa mãn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phúc Bảo thì cũng nở nụ cười.
Bà đã hỏi thăm một số người, biết là đạt được danh ‘gia đình văn mình năm tốt’ của thành phố cũng không dễ dàng gì, bao nhiêu người tranh giành nhau. Nghe nói, nếu có thể đạt được thì có thể nhận được giấy khen, phần thưởng, còn có thể đi học tri thức tiên tiến gì gì đó.
Cụ thế như thế nào thì bà không hiểu rõ, nhưng chuyện đó có nghĩa là, nếu được gia đình văn minh năm tốt thì sau này nhà họ Cố sẽ nở mày nở mặt.
Miêu Tú Cúc không ngốc. Bà ấy đã nhận ra là các cấp lãnh đạo rất coi trọng những việc như giúp đỡ mẹ góa con côi, nuôi nấng trẻ mồ côi… Nhà bọn họ chăm sóc tốt cho Phúc Bảo, các lãnh đạo vui vẻ, cảm thấy phẩm chất của nhà họ Cố tốt thì sẽ bằng lòng trao cơ hội tốt kia cho nhà họ Cố.
Miêu Tú Cúc cười tủm tỉm nhìn Phúc Bảo, càng nhìn càng thấy thích khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé.
Dạo này Phúc Bảo đã không còn gầy như lúc mới đến, khuôn mặt nhỏ nhắn đã có da có thịt, nhìn rất mượt mà. Cô bé ngày càng giống tiểu đồng tử bên cạnh Quan âm Bồ Tát ở trong tranh tết.
Trong lòng Miêu Tú Cúc cảm thán, quả nhiên là bà ấy đoán không sai, bà Hà nói cũng rất có lý. Lúc đó, nhà Nhiếp Lão Tam không có con cái, sau khi nhận nuôi Phúc Bảo xong lại nhanh chóng mang thai long phượng. Cuối cùng nhà họ Nhiếp đối xử không tốt với Phúc Bảo, gặp đủ mọi chuyện xui xẻo nhưng không nghĩ là do lỗi của mình, ngược lại còn nói Phúc Bảo là sao chổi.
Mà con dâu thứ tư nhà mình bốc trúng chữ ‘Phúc’ kia, thật ra cũng chính là rước may mắn vào nhà. Nhà họ đối xử với Phúc Bảo cũng tốt, cho nên những chuyện vui cũng đưa tới cửa.
Miêu Tú Cúc mãn nguyện thở dài, ngày tháng sau này của nhà họ Cố sẽ đều tốt đẹp!;
Bên này, Phúc Bảo đã ăn xong. Bên kia, tất cả mọi người cũng đã quay về. Miêu Tú Cúc giúp Phúc Bảo lau miệng, tránh cho người khác nhìn ra dấu vết, lại còn dặn cô bé: “Đừng nói với bọn họ là bà nội cho cháu ăn gì, biết chưa?”
Phúc Bảo gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
Đây là vì bà nội thương mình, tuy rằng trong lòng Phúc Bảo hơi áy náy vì các anh chị không được ăn bánh bột ngô còn mình thì được ăn, nhưng mà…;
Bánh bột ngô rất ngon! Phúc Bảo thỏa mãn liếm mép, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Miêu Tú Cúc kiểm tra khóe miệng của Phúc Bảo, thấy không còn dấu vết gì rồi mới ra ngoài cùng cô bé.
Sau khi người nhà họ Cố quay về thì ai nấy đều như ‘ăn mật’. Bọn họ biết nhà mình được chọn là ‘gia đình năm tốt’, đây là chuyện vui.
Ánh mắt Thẩm Hồng Anh sáng rực: “Chúng ta có thể cử một người đến thành phố để đi học!”
Thành phố đấy, đâu phải là chuyện nhỏ!
Thẩm Hồng Anh cảm thấy nếu được cử một người đi học ở thành phố thì đương nhiên người đó phải là chồng mình, Cố Vệ Quốc. Cố Vệ Quốc là anh cả, đã từng đi học hai năm, cũng biết một ít chữ… Là người thích hợp nhất để đi ra ngoài.
Miêu Túc Cúc liếc Thẩm Hồng Anh. Bà vừa nhìn một cái là có thể nhìn ra ý định của Thẩm Hồng Anh rồi, nhưng suất kia để cho ai thì còn phải từ từ cân nhắc.
Vì thế, bà trực tiếp chặn ngang một câu: “Còn chưa đâu vào đâu mà đã bắt đầu mơ tưởng đến chuyện tốt rồi. Nhìn cái bộ dạng đắc ý của chị xem… Đi làm việc đi!”
Thẩm Hồng Anh bị Miêu Túc Cúc nói như thế, trong lòng cũng hơi ấm ức. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng… Còn chưa đâu vào với đâu, lãnh đạo cũng chỉ mới nói là sẽ báo lên trên giúp, kết quả cuối cùng thế nào vẫn phải đợi ý kiến bên phía thành phố. Trước mắt cũng không thèm nghĩ nữa.
Lưu Quế Chi lại không nghĩ gì nhiều. Cô còn lo là sắp đến Tết, phải tháo quần áo của mấy đứa trẻ ra để giặt, như thế thì Tết mới có quần áo mới để mặc.
Miêu Túc Cúc gọi Lưu Quế Chi lại, cười nói: “Chuyện quần áo của bọn trẻ không cần vội, cũng có phải là ngày mai mặc luôn đâu. Con cũng chú ý sức khỏe đấy, đừng thức đêm nhiều quá, cẩn thận không hỏng mắt.”
Đương nhiên là nhà họ không mua nổi nến, chỉ dùng đèn dầu, tia sáng chỉ lớn hơn hạt đậu một chút. Làm quần áo dưới ánh đèn dầu rất dễ bị hỏng mắt.
Lưu Quế Chi sửng sốt. Cô bước chân vào nhà họ Cố cả chục năm nay chưa nghe Miêu Tú Cúc nói chuyện với mình như thế bao giờ, giống như là mẹ ruột vậy.