Vẻ mặt của Lý Minh Thuyên tối lại, nghiêm túc nói: “Phúc Bảo là đứa trẻ mồ côi, lúc đầu sư cô của am ni cô đã sắp xếp ổn thỏa, người của công xã cũng đều đã hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho Phúc Bảo. Đây là nhiệm vụ của công xã, cũng là nhiệm vụ của công xã giao cho đại đội sản xuất của mấy người. Nhưng mà kết quả Phúc Bảo được nhà họ Nhiếp này nhận nuôi bốn năm vậy mà luôn bị ngược đãi, bây giờ lại còn bị cô ta đuổi ra khỏi nhà? “;

Anh ấy đương nhiên có thể nhìn ra được sức mạnh của con dâu nhà họ Nhiếp, nếu không phải Trần Hữu Phúc ra tay ngăn cản thì cô ta sớm ta đã ném Phúc Bảo ra ngoài rồi.;

Trần Hữu Phúc thở dài, không dám nói thêm lời nào.;

Sắc mặt của Lý Minh Thuyên có phần bình tĩnh lại: “Chuyện xã viên trong đại đội sản xuất, cậu hiểu rõ tình hình hơn tôi, tôi biết công việc của cậu cũng có khó khăn, nhưng mà cũng phải sắp xếp ổn thỏa chỗ tốt cho Phúc Bảo, không thể để cho cô bé chịu đói chịu lạnh, đây mới là chuyện tối thiếu nhất nên làm.”

Trần Hữu Phúc bị giáo huấn từng câu từ chữ, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

Ngược lại, Phúc Bảo luôn im lặng ở bên cạnh, nói: “Chú Lý, hiện tại cháu sống rất tốt.”;

Cô bé luôn không nói chuyện, đột nhiên cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào, hơn nữa mở miệng liền gọi chú Lý, vừa lịch sự lại vừa thân thiết.

Lý Minh Thuyên có hơi bất ngờ, dịu dàng nhìn Phúc Bảo: “Tiểu Phúc Bảo, có thật không?”;

Phúc Bảo gật đầu, nghiêm túc nói: “Bây giờ cháu có ba có mẹ, ba cháu rất thương cháu, mẹ cháu cũng rất thương cháu, các anh chị luôn dẫn cháu đi chơi. Người ở trong nhà đều đối xử với cháu rất tốt, cho cháu uống nước đường đỏ, nước đường đỏ thật sự rất ngọt.”;

Lý Minh Thuyên nghe thấy lời này liền bật cười nói: “Thật vậy sao? Cháu còn được uống nước đường đỏ nữa à?”;

Phúc Bảo nhìn trái nhìn phải, ngoài mấy người cán bộ ra thì không còn ai khác, mím môi cười, giống như là lén lút ăn đường mật, nói: “Là bà nội cho cháu, lén đưa cho cháu uống đấy.”

Bây giờ không chỉ có Lý Minh Thuyên mà mấy cán bộ khác cũng đều bật cười.

Xem ra hiện tại Phúc Bảo đang sống rất tốt, như vậy thì bọn họ cũng cảm thấy yên tâm.

Lý Minh Thuyên lại nắm tay của Phúc Bảo nói một hồi nữa, đại khái là bảo cô bé sang năm đi học, phải học cho thật giỏi để sau này góp phần vào bốn mục tiêu hiện đại hóa đất nước (*) gì gì đó.

(*) Bốn mục tiêu hiện đại hóa đất nước gồm hiện đại hóa công nghiệp, hiện đại hóa nông nghiệp, hiện đại hóa quốc phòng và hiện đại hóa khoa học và công nghệ được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đề ra từ những năm 1950 đến những năm 1960.

Phúc Bảo biết chú Lý thật lòng tốt với mình nên cũng đồng ý.

Lý Minh Thuyên nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn, ngoan ngoãn của cô bé, trong lòng vô cùng thương xót. Anh ấy khẽ xoa đầu Phúc Bảo rồi mới bảo cô bé quay về nhà họ Cố.

Nhìn theo bóng lưng Phúc Bảo quay về nhà họ Cố, nụ cười trên mặt Lý Minh Thuyên từ từ biến mất: “Cậu chịu khó làm công tác giáo dục tư tưởng cho nhà họ Nhiếp nhiều một chút. Mặc dù hiện tại là thời điểm khó khăn nhưng cũng không có ai quá nghèo. Mà có nghèo nữa thì cũng không thể đối xử với trẻ con như thế được. Phúc Bảo là trẻ mồ côi, bọn họ đã nhận nuôi thì không thể ngược đãi con người ta. Sau này, cậu phải tăng cường việc học tập của các xã viên, thúc đẩy tư tưởng tiến bộ của bọn họ.”;

Trần Hữu Phúc không biết nói gì, chỉ có thể liên tục gật đầu.

Sau khi Phúc Bảo quay về nhà họ Cố, vừa vào đến cửa thì cũng đúng lúc nhìn thấy Miêu Tú Cúc nướng xong bánh bột ngô. Bánh bột ngô vàng ruộm, bên ngoài giòn bên trong mềm, tỏa hương thơm ngào ngạt.

Miêu Tú Cúc tươi cười hỏi han Phúc Bảo: “Mệt không? Mau đến đây ăn đi.”

Phúc Bảo nhìn bánh bột ngô vàng óng, âm thầm nuốt nước miếng nhưng vẫn hỏi: “Bà nội, bánh ở đâu ra thế ạ? Anh chị cháu đâu?”

Đồ ăn ngon như thế này, cô bé không muốn ăn một mình.

Miêu Tú Cúc: “Cái con bé ngốc này, hỏi nhiều thế làm gì? Cho cháu ăn thì cứ ăn thôi. Mau vào bếp ăn đi.”

Nói xong, bà ấy kéo Phúc Bảo vào trong, đưa bánh cho cô bé.

Phúc Bảo cầm bánh bột ngô, nhẹ nhàng cắn một miếng. Rõ ràng là bánh vừa mới được nướng xong, xung quanh vẫn còn ấm. Cắn một cái, hương vị ngọt ngào mềm dẻo, ngon đến nỗi cô bé không nhịn được mà muốn ăn thêm một miếng nữa.

Nhưng Phúc Bảo vẫn đưa bánh bột ngô cho Miêu Tú Cúc: “Bà nội, bà ăn thử đi, ngon lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play