Phúc Bảo gọi lớn: “Ôi, ôi bên ngoài tuyết rơi lớn lắm, mình phải có dù.”
Mấy cô bạn cùng phòng này có ý gì chứ, đây là muốn cô hứng tuyết hay sao hả trời?
Vương Phượng Hoa cười: “Anh Định Khôn của em có mang dù mà, đừng sợ, đừng sợ.”
Phúc Bảo:….
Mãi cho đến khi mấy cô bạn cùng phòng đi vào ký túc xá, Phúc Bảo bất đắc dĩ đứng tại chỗ này.
Tiêu Định Khôn đến gần, dùng chiếc dù đen to lớn của mình bao bọc lấy cô, giúp cô che đi bông tuyêt, cúi đầu nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô.
Cô vẫn mặc áo phao như ngày hôm đó, hay tay hơi co lại đặt bên eo, gương mặt ửng đỏ, đôi lông mi vểnh lên run run, trên lông mi nhọn hơi ướt át một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT