Nhìn thấy giường sưởi đó, cô bé lại nhớ đến việc mỗi sáng mình phải thức dậy từ sớm, sau đó đến nhà bếp nhóm lửa, nấu cơm.
Nhưng bây giờ cô bé đã rời khỏi nhà họ Nhiếp, không còn là con gái của nhà họ Nhiếp nữa, trở thành con gái của nhà họ Cố, khác xa với tất cả những điều này.
Bên này Nhiếp Lão Tam đang nằm ở trên giường, trả lời câu hỏi của Lý Minh Thuyên, vẻ mặt cứng đờ, động tác cứng nhắc. Anh ta cảm thấy có chút không thoải mái khi lãnh đạo của công xã đến nhà mình, mà một nguyên nhân khác khiến anh ta khó chịu nữa chính là Phúc Bảo.
Nhiếp Lão Tam ngay cả liếc mắt cũng không dám nhìn Phúc Bảo.
Nhưng mà anh ta biết Phúc Bảo của bây giờ ăn mặc ngay ngắn, sạch sẽ, dáng vẻ xinh đẹp, giống như một cô gái nhỏ, suýt chút nữa khiến cho anh ta không thể tin nổi đây chính là Phúc Bảo luôn rụt rè và ngốc nghếch ở nhà của bọn họ trước đây.
Thực ra trong lòng của anh ta ít nhiều cũng cảm thấy có phần áy náy đối với Phúc Bảo. Nhưng mà bất cứ chuyện gì anh ta đều phải nghe lời vợ, vậy nên anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đánh nói câu xin lỗi với Phúc Bảo. Bây giờ Phúc Bảo ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng theo Thư ký Lý đi vào, anh ta có cảm thấy chút chột dạ, chỉ đành miễn cưỡng cúi đầu nói chuyện với Lý Minh Thuyên, giả vờ như anh ta không nhìn thấy Phúc Bảo.
Về phần vợ của Nhiếp Lão Tam, cô ta thỉnh thoảng liếc nhìn Phúc Bảo, ánh mắt của cô ta hận không thể biến thành dao.
Lúc này, các xã viên đến xem náo nhiệt ở ngoài nhà cũng không có chuyện gì làm, họ nói đùa về chuyện của nhà họ Nhiếp, đặc biệt là người phụ nữ nhìn có vẻ giàu có kia chịu không được mà bắt đầu nói: “Chao ôi, Sinh Ngân này trước đây ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, không phải làm bất cứ việc gì, nhìn giống như một cô chủ nhỏ nhà địa chủ, sao bây giờ phải bắt đầu làm việc cho gà ăn rồi?”
Người phụ nữ nhiều chuyện ở gần đó bật cười: “Trước đây có Phúc Bảo mà, nhìn Phúc bảo nhỏ con như vậy nhưng mỗi ngày đều phải ở nhà làm việc, từ trong ra ngoài đều phải làm, ngoại trừ việc nặng, vợ của Nhiếp Lão Tam đều sai Phúc Bảo làm. Bây giờ Phúc Bảo đến nhà họ Cố rồi thì ai làm việc cho cô ta, cô ta đành phải phải sai con gái của mình làm việc mà thôi.”
Lời này ít nhiều đều là sự chế giễu, chê cười, vậy nên có người bật cười, nói đùa vợ của Nhiếp Lão Tam tính toán sai lầm, nếu giữ Phúc Bảo tiếp tục ở lại làm việc thì bản thân cô ta đã có thể ung dung, con gái của cô ta cũng không bị liên lụy.
Bên này Lý Minh Thuyên trò chuyện với Nhiếp Lão Tam một lúc, sau đó anh ấy mới đứng dậy rời đi, vừa bước ra khỏi nhà đúng lúc nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao bên ngoài.
Anh ấy cau mày không nói gì.
Cho đến khi bước ra khỏi nhà họ Nhiếp, Lý Minh Thuyên nhìn thấy các xã viên ở phía sau gần như đã phân tán ra, ngồi xổm xuống nhìn Phúc Bảo, hỏi Phúc Bảo nói: “Phúc Bảo, cho chú hỏi một chuyện.”
Phúc Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Minh Thuyên nói: “Cô vợ nhà họ Nhiếp kia hình như không thích cháu, có chuyện gì vậy?”
Phúc Bảo do dự một hồi, sau đó mới nhỏ giọng đáp: “Cháu ban đầu là sống ở nhà cô ấy, cô ấy là mẹ trước của cháu, nhưng mà cô ấy không cần cháu, nói cháu là hóa thân của sao chổi. Sau đó, cháu chỉ đành phải đến nhà họ Cố sống, ở đó nhận ba mẹ mới.”
Lông mày của Lý Minh Thuyên nhíu chặt, lời của Phúc Bảo nói lại là ba mẹ cũ và ba mẹ mới.
Cô bé vẫn chưa đầy sáu tuổi, là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, cô bé chưa bao giờ có được yêu thương, không biết ba mẹ chính là ba mẹ, là duy nhất có một không hai không có cách nào thay thế được, là người sẽ đối xử tốt nhất với cô bé trên thế gian này.
Lý Minh Thuyên đau lòng, không hiểu nhìn về phía Trần Hữu Phúc.
Trần Hữu Phúc không còn cách nào khác, đành phải kể lại câu chuyện: “Đây không phải là do vợ của Nhiếp Lão Tam khóc lóc om sòm nói rằng cô ta không cần Phúc Bảo nữa. Vậy nên tôi chỉ phải nhờ các xã viên bốc thăm, sau đó mới đưa Phúc Bảo đến nhà họ Cố. “
Sắc mặt của Lý Minh Thuyên sa sầm lại, đột nhiên hỏi tiếp: “Những gì các xã viên nói lúc nãy đều là sự thật? Phúc Bảo ở nhà bọn họ ngày ngày đều phải làm việc? Còn không được ăn cơm?”
Trần Hữu Phúc không biết phải làm sao, đành nói một cách mơ hồ: “Đói thì chắc chắn là không đói, nhưng mà nhà của bọn họ rất nghèo, điều kiện cũng chỉ như vậy...”
Đột nhiên Lý Minh Thuyên nghiêm giọng nói: “Thật là càn quấy!”
Trần Hữu Phúc cúi đầu, không dám nói gì thêm.