Bởi vì lúc đó Trường Thành xảy ra sự cố, nên ảnh người khác chụp riêng rất ít, chỉ có một cái ảnh chung của tập thể.
Đôi lông mi của Phúc Bảo run run, nhìn Tiêu Định Khôn: “Anh Định Khôn, anh chụp cho em nhiều ảnh vậy.”
Tiêu Định Khôn dường như là tùy tiện nói: “Bọn họ đều chạy lên phía trước, cũng không nghĩ đến chụp ảnh, em lên hình, chụp lên rất đẹp.”
Trên má Phúc Bảo dần dần đỏ rần lên.
Anh sao có thể như vậy chứ, sao có thể khen cô đẹp như vậy chứ. Vì cô đẹp nên chỉ chụp cô mà không chụp người khác sao?
Tiêu Định Khôn nhìn hai gò má đỏ ửng của cô, kiều diễm như hoa đào tháng ba nhất thời hơi thở trầm xuống, khan giọng nói: “Những tấm hình này em giữ lại đừng cho ai biết là được rồi. Những người khác anh cũng chụp riêng cho họ, lấy ra đưa cho bọn họ là được rồi.”
Phúc Bảo nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play