Mà sau khi Lý Minh Thuyên đến nhà họ Nhiếp, ngay khi bước vào sân anh ấy liền phát hiện có điều gì đó không ổn. Trong sân rất lộn xộn, phân gà ở đầy sân, một số hộ nông dân cũng tùy tiện vứt rác trên mặt đất, và ngay trước cửa cổng nhà còn có một cô gái nhỏ mặt đầy vết bẩn đang đứng ở đó cầm một cái chậu sứ vỡ để cho gà ăn.
Nhà này nghèo như nhà họ Cố, cửa sổ cũng dùng vải bạt đã rách để chắn gió. Nhưng mà cùng là vải bạt nhưng mà một bên thì gọn gàng, sạch sẽ, bên còn lại thì dính đầy phân gà, phân chim, còn có nhiều dấu vết kỳ lạ.
Ngay khi Trần Hữu Phúc nhìn thấy thì suýt chút nữa giậm chân ngay tại chỗ, rõ ràng đã loa thông báo bảo mọi người dọn dẹp nhà cửa, kết quả chỉ có một mình nhà này, tại sao đều như vậy?
Anh ta nhanh chóng hỏi Sinh Ngân: “Mẹ cháu đâu?”
Sinh Ngân vẫn nhìn chằm chằm Phúc Bảo, con bé không hiểu tại sao Lý Minh Thuyên lại nắm tay Phúc Bảo một cách cưng chiều như vậy.
Con bé cau mày nói: “Mẹ cháu đang ở trong nhà.”
Trần Hữu Phúc không có để ý đến Sinh Ngân, nhanh chóng dẫn Lý Minh Thuyên đi vào trong nhà.
Lý Minh Thuyên nắm tay Phúc Bảo, nhịn không được mà liếc nhìn Sinh Ngân.
Rõ ràng đứa trẻ này không được quan tâm chăm sóc tốt, đến mức trông giống như một đứa trẻ không ai cần, quả thật không dễ dàng chút nào.
Nhưng khi anh ấy nhìn về phía Sinh Ngân, anh ấy mơ hồ bắt gặp tia âm u lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt của Sinh Ngân. Anh ấy có phần hơi ngạc nhiên nhưng mà khi nhìn lại thì không thấy gì nữa.
Trong lòng anh ấy có chút hoài nghi nhưng mà suy đi nghĩ lại thì có lẽ là bản thân đã nhìn nhầm. Đó chỉ là một đứa trẻ nhỏ năm tuổi ở quê mà thôi, chỉ biết ôm cái chậu sứ vỡ cho gà ăn, còn cái gì cũng đều không biết.
Lúc này, vợ Nhiếp Lão Tam nghe thấy động tĩnh liền ra ngoài chào hỏi, nhưng ngay khi nhìn thấy Phúc Bảo, ngay lập tức cô ta không muốn nhìn thêm nữa, cầm lấy cái chổi muốn đánh cô bé ngay tại chỗ, may mà có Trần Hữu Phúc nhanh chóng ngăn lại, nói rõ tình hình.
Khi vợ Nhiếp Lão Tam nghe thấy là công xã đến để thăm hỏi, lại nhìn thấy một người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trong tay xách một túi lưới ni lông, trong túi ni lông có vài thứ gì đó thì mắt ngay lập tức sáng lên, cũng không thèm quan tâm đến Phúc Bảo nữa, vội vàng kể khổ. Cô ta nói mấy ngày này bản thân sống không dễ dàng gì, người đàn ông thì nằm ở trên giường, trong nhà rối loạn cả lên, lớn nhỏ trong nhà đều phải ăn uống,… Cô ta khóc đến mức chảy cả nước mũi, nước mắt, lời nói đều toàn là kể khổ.
Lý Minh Thuyên mới từ bên nhà họ Cố trở về, bên kia thì vui tươi hớn hở, mạnh mẽ hướng về phía trước. Kết quả khi đến nhà họ Nhiếp, rõ ràng gia cảnh gần giống nhau, nhưng mà bên này lại trông vô cùng bẩn thỉu và bi thảm.
Lý Minh Thuyên không còn cách nào chỉ đành kiên nhẫn an ủi vợ của Nhiếp Lão Tam. Sau đó, anh ấy đưa túi lưới ni lông ở bên cạnh qua, bên trong túi lưới là một túi bánh trứng, một hũ chiết xuất từ lúa mạch, còn có ba cân đường đỏ.
“Đây là tấm lòng của mọi người trong khu gửi cho nhà mình, hy vọng rằng đồng chí Nhiếp Lão Tam có thể dưỡng thương thật tốt. Cơ thể chính là vốn liếng của xã viên chúng ta, chỉ có dưỡng thương thật tốt, chúng ta mới có thể dồn hết tinh thần và sức lực tập trung vào công việc xây dựng nông thôn của chúng ta.”
Vợ của Nhiếp Lão Tam nhanh chóng cầm lấy túi lưới, chuyển từ khóc thành vui mừng nói: “Cảm ơn thư ký Lý, cảm ơn thư ký Lý!”
Ngay sau đó, cô ta sắp xếp muốn để Lý Minh Thuyên ngồi xuống rồi đi rót nước mời anh ấy. Tuy nhiên, Lý Minh Thuyên không uống mà đi đến chỗ giường hỏi thăm tình hình vết thương của Nhiếp Lão Tam.
Giường sưởi của Nhiếp Lão Tam bốc ra mùi hôi thối, ngay cả Trần Hữu Phúc cũng không chịu nổi, nhưng nhìn thấy Lý Minh Thuyên vẫn đang trò chuyện với Nhiếp Lão Tam mà sắc mặt không thay đổi, anh ta cũng chỉ đành phải nhẫn nhịn mà buông cái tay đang bịt mũi xuống.
Phúc Bảo được Lý Minh Thuyên nắm tay đi vào, bây giờ đang đứng cạnh chân của Lý Minh Thuyên.
Cô bé ngoan ngoãn đứng đó, nhìn nhà họ Nhiếp, nơi mà cô bé đã sống hơn bốn năm qua.
Căn phòng vẫn là căn phòng đó, xà nhà sớm đã bị khói hun đen rồi, tranh tết dán ở trên tường không biết qua bao nhiêu năm đã không còn nhìn ra hoa văn ban đầu, chỗ giường sưởi lộ ra một chút chiếc chiếu cũ rách, trên chiếc chiếu lót một cái khăn trải giường hoa màu xanh đã cũ, rìa của khăn trải giường vì bụi bẩn mà trở nên đen sì, bóng loáng.
Trước kia cô bé đã sống ở đây hơn bốn năm.