Lúc mà Phúc Bảo với Tiêu Định Khôn cuối cùng cũng có thể đi đến dưới chân Tường Thành, mới phát hiện vì tường thành đã lâu không được bảo quản, dưới tháng năm phong sương đã cho chút sụp đổ, Tiêu Định Khôn leo lên chỗ sụp đổ: “Nào, Phúc Bảo, đưa tay cho anh, anh đỡ em lên.”
Phúc Bảo ngửa mặt lên, nhìn bầu trời bao la, tường thành trùng trùng điệp điệp chưa từng qua sửa chữa, vô cùng tráng lệ, trong lòng vô cùng kích động. Nhưng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhíu mày, cuối cùng hỏi Tiêu Định Khôn: “Anh Định Khôn, chỗ này là tường thành chưa từng qua sửa chữa đúng không ạ?”
Tiêu Định Khôn: “Ừ, là Trường Thanh sơ ban, chưa từng qua sửa chữa.”
Phúc Bảo nhíu mày, cảm giác bất an càng dâng lên mãnh liệt trong lòng: “Nhưng liệu có nguy hiểm không? Những người khác đi đâu rồi? Sao ngay cả bạn cùng phòng em cũng không thấy nữa?”
Chân đạp ở trong cỏ khô, Tiêu Định Khôn đột nhiên ý thức được điều gì đó, hai tròng mắt trầm xuống, nhìn Phúc Bảo nói: “Phúc Bảo, em vừa nói gì, lặp lại xem nào?”
Phúc Bảo nhớ đến cảm giác trong nháy mắt của mình, sau lưng bắt đầu lạnh tóc gáy.
Trong thành phố lớn, tất cả đều rất yên ổn, cô cùng mọi người bận bịu học tập, thỉnh thoảng cao hứng sẽ đi dạo phố cùng bạn cùng phòng, cuộc sống yên bình như thế khiến cô cứ nghĩ mình sẽ không gặp lại cái cảm giác bất ngờ đáng sợ như thế nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT