Bí thư Lý cười lắc đầu: “Lần này chúng tôi tới là để xem cơ sở sinh hoạt của quần chúng nhân dân, không phải tới ăn gà, bác gái, gà của bác để lại đẻ trứng đi, sau này cho tụi nhỏ ăn bồi bổ, tôi còn phải qua thăm nhà khác”.
Anh ấy nói rồi thì cúi đầu nhìn Phúc Bảo, Phúc Bảo cũng đang nghiêng đầu đánh giá anh ấy.
Ánh mắt nhỏ trong suốt, dáng vẻ nhỏ bé nhu mì, trên nét mặt ngoan ngoan dường như có chút luyến tiếc với mình.
Bí thư Lý khẽ thở dài, nhớ tới lúc anh ấy ôm đứa nhỏ này từ trong am ni cô ra.
Anh ấy vươn tay cầm lấy tay bé Phúc Bảo: “Phúc Bảo, đi, theo chú đi qua nhà khác được không?”
Phúc Bảo hơi giật mình, sau đó cười gật đầu, nói: “Được ạ!”
Lại nói bên Nhiếp Lão Tam cũng thật là tình cảnh bi thảm, một người đàn ông to lớn bị gãy xương đến mức không thể xuống giường, ngày ngày cũng chỉ biết nằm ở trên giường không làm việc, bất cứ việc gì cũng chỉ trông cậy vào vợ, cứ phải chạy qua chạy lại khiến cho vợ Nhiếp Lão Tam cũng thấy khó chịu trong lòng. Cô ta cảm thấy không vừa ý, động một tí là tức giận chửi người, rồi sai bảo hai đứa con trong nhà làm việc nọ việc kia.
Sinh Kim là con trai, cũng là cục cưng của vợ Nhiếp Lão Tam nên đương nhiên tạm thời không cần phải làm việc gì. Nhưng mà Sinh Ngân chạy không thoát, phải băm rau rồi cho gà ăn, sau đó lên núi kiếm củi, chà nồi, rửa bát, còn nhỏ tuổi nhưng phải làm tất cả mọi việc.
Người ngoài nhìn thấy tất cả những chuyện này thì đột nhiên nhớ đến trước đây khi Phúc Bảo còn ở nhà cô ta. Lúc đó, vợ Nhiếp Lão Tam ngày ngày đều sai bảo Phúc Bảo làm việc, bây giờ Phúc Bảo đã bị đuổi đi rồi thì lại đến lượt Sinh Ngân.
Hàng ngày Sinh Ngân đều phải làm việc vậy nên trong lòng đương nhiên cảm thấy căm giận, nhưng mà nghĩ đến tương lai nhà họ Nhiếp sớm muộn gì cũng giàu có. Sau này cha con bé làm ăn có thể phát tài và em trai con bé cũng sẽ thi đậu vào một trường đại học danh tiếng, trong lòng con bé cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Những ngày tháng tốt đẹp ở phía sau, việc gì phải gấp gáp, đó chỉ là chuyện sớm muộn.
Con bé dằn tính khí của mình xuống, cố gắng làm việc nhà, cũng không sợ khó khăn hay mệt nhọc, mà hơn nữa thỉnh thoảng còn mỉm cười ngọt ngào và nói những lời ấm lòng với mẹ.
Bây giờ cái gì cũng không dám nghĩ đến, chỉ là cố gắng chịu đựng, sớm muộn gì thì nhà họ Nhiếp cũng sẽ xoay chuyển giống như kiếp trước, gặp được vận may, đến lúc đó thì con bé đương nhiên sẽ là bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay của mẹ.
Nghĩ đến đây, Sinh Ngân đột nhiên có động lực, trong tay cầm một chậu sứ vỡ đi cho gà ăn.
Trong khi cho gà ăn, con bé nghe thấy tiếng bước chân và tiếng cười truyền đến từ bên ngoài.
Ngước mắt nhìn lên, con bé sững sờ một lát.
Chỉ thấy Trần Hữu Phúc đi cùng một vài người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, theo sau còn có một số xã viên của đại đội sản xuất, trên mặt mỗi người đều tràn đầu sự vui mừng, nói cười ha ha.
Mà người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn dẫn đầu nhìn có vẻ là người có địa vị nhất, vẻ mặt ấm áp, đây chẳng phải là thư ký Lý ở kiếp trước sao? Về sau người thư ký Lý này hình như thăng quan tiến chức, con đường làm quan rất thuận lợi.
Anh ta đến nhà mình làm cái gì?
Trong lòng của Sinh Ngân kẽ động, nhận thức được điều gì đó, hình như là giải thưởng gia đình năm tốt của thành phố?
Đây đương nhiên là chuyện tốt, nếu có thể nhận được giải thưởng này thì sẽ được khen thưởng hơn hai mươi tệ, hơn nữa còn nhận được giấy khen, sau này có thể viết nó vào sơ yếu lý lịch của mình khi đi học. Tóm lại, đó là một trong những điều rất vinh quang.
Trong lòng của Sinh Ngân ngay lập tức cảm thấy vui mừng khôn xiết, chẳng lẽ mọi thứ thuộc về nhà họ Nhiếp cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?
Mà ngay khi con bé không nhịn được cười toe toét thì đột nhiên con bé nhìn thấy trong tay thư ký Lý Minh Thuyên kia có dắt theo một cô gái nhỏ.
Cô bé sạch sẽ, ưa nhìn, quần áo mặc trên người rất chỉnh tề, gọn gàng, ngay ngắn, hoàn toàn khác với những đứa trẻ nông thôn thô kệch chạy nhảy tung tăng ở ngoài đồng.
Cô bé mà thư ký Lý Minh Thuyên dắt tay được vây quanh bởi nhiều người, giống như một cô công chúa nhỏ được mọi người yêu quý.
Khi Sinh Ngân nhìn thấy được khuôn mặt của cô gái nhỏ đó thì lòng bắt đầu chùng xuống.
Đó chính là Phúc Bảo.
Tại sao thư ký Lý lại nắm tay Phúc Bảo đến đây?