Đường núi chòng chành, tiếng động cơ xe bán tải nhỏ ầm ầm, lại có cả tiếng gió lạnh thổi vù vù qua, tiếng nói của anh ấy nghe thì lớn tiếng nhưng lại lúc ẩn lúc hiện.
Mọi người nghe được lời này, ai cũng phải bật cười, nhìn xem một đám người như này, bao lấy đầu và mặt, quần áo dày dặn cũng bọc chặt lại thêm một chút, thật sự giống với mấy chú gà con ở dưới nông thôn bị lạnh đến phát run cả lên! Đám sinh viên này đại đa số đều là người dưới nông thôn, quá khứ sống ở đó mười mấy năm, có khổ cực nào mà chưa nếm qua chứ, có chút lạnh này hoàn toàn chẳng tính là gì.
Hoắc Cẩm Trạch nấp mình ở trong một góc, không dấu vết nhìn về phía Phúc Bảo, chỉ thấy cô siết chặt lấy bạn cùng phòng ký túc xá của mình, vẫn cười vô cùng xán lạn như cũ.
Mà ở trong cơn gió lạnh giá rét run này, không biết là ai đã cất lên tiếng hát, ấy mà lại hát bài “Người cách mạnh vĩnh viễn là thanh niên”.
“Người cách mạng vĩnh viễn là thanh niên, anh giống như một cây tùng lớn xanh tốt từ đông qua hè, anh không sợ gió táp mưa sa, anh không sợ cái đông lạnh của trời giá rét, anh không dao động cũng không bị lay chuyển, vĩnh viễn hiên ngang đứng thẳng trên đỉnh núi.”
Lúc mới bắt đầu bài hát đó dưới cái lạnh run của gió vô cùng yếu ớt, về sau mọi người đều đồng thanh cùng nhau hát lên, tiếng ca lanh lảnh.
Dưới ý chí chiến đấu sôi sục trong những tiếng hát, mọi người đều không còn cảm thấy lạnh nữa, một đám người dứt khoát đứng bật dậy, dùng cơ thể của chính mình nghênh đón từng đợt gió lạnh gào thét, dùng giọng hát của chính mình để chống lại sự rét lạnh lẽo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT