Cách một lớp cửa kính xe, sâu thẳm trong ánh mắt anh mơ hồ mang theo ý cười.
Phùng Mĩ Ni với Phúc Bảo tức khắc liền không nói gì nữa.
Anh, anh nghe thấy rồi sao?
Phùng Mĩ Ni vốn dĩ hăng hái bừng bừng, lúc này cũng có vài phần không được tự nhiên, có điều vẫn là đẩy Phúc Bảo một cái: “Phúc Bảo, lên xe!”
Tiêu Định Khôn mở cánh cửa bên cạnh vị trí ghế lái, xuống xe: “Mấy em ai ngồi ở đằng trước vậy?”
Ban đầu Phúc Bảo ngồi ở phía trước cũng không có vấn đề gì, bởi vì vốn dĩ là sẽ có hai cô gái có thể ngồi ở phía trước, thế nhưng vừa rồi bị Phùng Mĩ Ni nói như vậy, cô ngược lại không còn muốn ngồi ở phía trước nữa, ngay sau đó vội vàng lắc đầu: “Lý Quyên Nhi, mấy ngày trước cậu không phải suýt nữa thì bị ốm sao? Chị Phượng Hoa không phải già rồi bị thấp khớp sao? Hai người lên ngồi ở phía trước đi, em không sợ lạnh.”
Tiêu Định Khôn nghe thấy Phúc Bảo nói như vậy, ý vị thâm trường quét tầm mắt qua nhìn cô một cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play