Nhìn quần áo trên người Phúc Bảo có thể thấy rõ cô bé được chăm sóc chu đáo, ăn mặc còn đẹp hơn đám trẻ của nhà họ Cố.
Anh ấy liền ngồi xổm xuống, nhìn Phúc Bảo: “Phúc Bảo, cháu còn nhớ chú không?”
Lý Minh Thuyên hỏi xong cũng bật cười, lúc anh ấy ôm Phúc Bảo xuống núi, Phúc Bảo còn chưa được một tuần tuổi, sao mà nhớ được.
Phúc Bảo nhìn Lý Minh Thuyên trước mặt, quả thực cô bé còn nhớ.
Nhưng lúc đó còn quá nhỏ, nếu cô bé nói mình còn nhớ rõ, người khác nhất định sẽ thấy kỳ quái.
Nên cô bé chỉ im lặng nhìn Lý Minh Thuyên, không lên tiếng.
Lý Minh Thuyên nhìn ánh mắt trong suốt nhu hòa của Phúc Bảo thì không nén được xoa đầu cô bé: “Lớn như vậy rồi, thời gian qua nhanh thật. Cháu có được ăn cơm no không? Ở nhà họ Cố như thế nào?”
Phúc Bảo nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cháu được ăn no, ăn rất ngon, ba mẹ cháu đều đối xử tốt với cháu, ông nội bà nội, bác cả bác gái trong nhà đều rất tốt với cháu, cháu còn có rất nhiều anh chị chơi chung!”
Lý Minh Thuyên nghe giọng nói tinh tế mềm mại này thì cười càng rộ.
Anh ấy đứng dậy, có ý khen ngợi nhìn nhà họ Cố: “Nhà mọi người trẻ con nhiều, vậy mà còn có thể đối xử tốt với một đứa bé được nhận nuôi như vậy, nếp nhà tốt!”
Vẻ mặt Miêu Tú Cúc tràn đầy nụ cười: “Bí thư Lý, cũng là vì đứa nhỏ Phúc Bảo này có vận may, hiểu chuyện, khiến người yêu thương. Giờ tôi xem con bé cũng như những đứa cháu trai cháu gái ruột thịt của mình vậy.”
Lý Minh Thuyên gật đầu, lại đi nhìn trước sau nhà họ Cố, lại hỏi tình hình của ông cụ Trần neo đơn bên hàng xóm, cuối cùng hài lòng khen nhà họ Cố một lần.
Lúc đầu anh ấy chỉ nghe Trần Hữu Phúc giới thiệu, nói nhà họ Cố lúc đó vừa nghe có chuyện, bốn anh em lập tức cùng đi giúp đỡ, lại nghe Trần Hữu Phúc nói Cố Vệ Đông trong quá trình cứu người đã thông minh như thế nào, một con ngựa ở trước mặt dẫn mọi người bắt đầu đào từ phía đông, bên này có thể sớm cứu người ra, nên muốn tới xem rồi thăm hỏi biểu dương.
Nhưng không ngờ sau khi qua đây thì lại thấy nhà họ Cố tuy nghèo, nhưng nhà cửa trước sau chỉnh tề, dưới đất cũng không phải đầy ổ gà, phân gà. Họ có thể quan tâm hàng xóm neo đơn, lại đối xử tử tế với bé gái mồ côi nhận nuôi. Trong lòng Lý Minh Thuyên lập tức cực kỳ hài lòng với nhà họ Cố, liền quay đầu nói với Trần Hữu Phúc: “Cuối năm nay trong công xã chúng ta có một thành phố bước vào chỉ tiêu gia đình năm tốt. Lúc trước vốn là muốn Đại đội sản xuất Đại Trục Tử, cũng đã trình báo rồi, nhưng tôi thấy tình hình này của nhà họ Cố cũng không tệ, anh xem viết thay nhà họ Cố một bản báo cáo, tôi sẽ đưa lên giúp họ, xem có thể đánh giá không.”
Trần Hữu Phúc nghe vậy mừng lắm.
Gia đình chỉ tiêu năm tốt lần này không giống gia đình năm tốt bình thường. Bình thường đánh giá lên gia đình năm tốt thì mỗi một đại đội sản xuất đều có một chỉ tiêu, chỉ tiêu này là Trần Hữu Phúc căn cứ tình hình của mỗi nhà rồi cấp. Nhưng khu chọn gia đình thì một công xã chỉ có một mà thôi.
Phải biết rằng một cái công xã có mười mấy đại đội sản xuất, tất cả mọi người đều chen sứt đầu mẻ trán giành cái hạng này, Đại đội sản xuất Bình Khê dựa vào cái gì có được? Đừng nói là giành, ngay cả tư cách tiến cử cũng không có.
Bây giờ Lý Minh Thuyên nói vậy thì đây chính là một cơ hội. Nếu may, không chừng được lãnh đạo trong thành phố nhìn trúng, được đánh giá, vậy đừng nói nhà họ Cố vẻ vang, mà ngay cả đội trưởng Đại đội sản xuất Bình Khê là anh ta ra ngoài cũng thêm mặt mũi.
Trần Hữu Phúc mừng rỡ, liên tục cảm ơn Lý Minh Thuyên.
Miêu Tú Cúc bên cạnh nghe được thì khó hiểu: “Lại đánh giá gia đình năm tốt cho chúng tôi nữa á? Lần trước đánh giá rồi, phát cho chúng tôi một túi hạt cao lương. Đánh giá thật tốt!”
Lý Minh Thuyên bật cười: “Bác gái, cái này là gia đình năm tốt của thành phố, không giống cái kia đâu.”
Hả?
Cái này tốt hơn?
Miêu Tú Cúc đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Trần Hữu Phúc.
Trần Hữu Phúc liền nói: “Cái đó là mỗi đại đội sản xuất sẽ có một hạng, hạt cao lương là bên khác cho, không phải chuyện này. Cái này nếu như được đánh giá thì sẽ có bằng khen.”
Nhưng Trần Hữu Phúc lại không nói rõ chỗ tốt kéo theo: “Dù sao là chuyện tốt lớn.”
Miêu Tú Cúc nghe nói đây là chuyện tốt thì vui vẻ nhếch môi cười: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, thật sự là cảm ơn bí thư Lý, cậu xem ở lại ăn cơm đi, tôi kêu con trai con dâu tôi làm gà cho cậu ăn.”