Thật ra thì cũng không phải là quần áo mới gì cả, chẳng qua chỉ là quần áo cũ của gia đình mà thôi, nhưng mà Phúc Bảo vẫn rất thích, rất thích.
Cô có mẹ, có ba, có nhà, còn có thật nhiều anh em và người thân khác nữa.
Cố Thắng Thiên nghe Phúc Bảo nói như vậy cũng bỗng nhiên nhớ tới khi đó, tim đập loạn một hồi rồi dụi mắt một cách mạnh bạo: “Ôi trời, sao mà mắt anh lại xót thế này không biết…”
Âm thanh của Phúc Bảo mang theo chút nức nở: “Anh, em là Phúc Bảo, sư cô trong núi không ai muốn Phúc Bảo, là nhà họ Cố nuôi nấng em, nhà họ Cố chính là nhà của em, nhà họ Cố nuôi en lớn, cho em một gia đình, đời này em...”
Phúc Bảo khó khăn nhịn cảm xúc nghẹn ngào xuống: “Cho dù em có nhận ba mẹ ruột đi chăng nữa thì đời này em cũng là con gái của nhà họ Cố.”
Cố Thắng Thiên chợt giơ tay nắm lấy tay Phúc Bảo.
Anh với Phúc Bảo là cùng nhau lớn lên, ăn cũng ăn chung với nhau, chơi cũng chơi chung với nhau, đi học tan học hay là làm bài tập, cơ hồ làm gì cũng là hai anh em cùng nhau làm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play