Vừa nói xong câu trước câu sau đã vậy, Cố Thắng Thiên đỏ mặt, hừ một tiếng: “Đoán mò cái gì thế!”
Bình thường bọn họ nói chuyện với người khác đều dùng tiếng phổ thông, nhưng khi nói chuyện riêng thì vẫn dùng tiếng địa phương để nói chuyện với nhau, Phúc Bảo nghe thấy Cố Thắng Thiên dùng tiếng địa phương để nói câu “đoán mò cái gì thế” thì trong lòng cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Phúc Bảo mím môi cười: “Anh Thắng Thiên, em bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh đến cuối năm, chờ đến cuối năm là có thể về nhà rồi.”
Cố Thắng Thiên nghe thấy vậy thì trầm mặc một lúc: “Mấy năm nay điều kiện gia đình của chúng ta tốt lắm, nhưng mà so với thủ đô thì vẫn còn nghèo.”
Cố Thắng Thiên đứng ở ven hồ, ngắm nhìn tòa cao ốc bên ngoài trường học, thở dài: “Chúng ta ở trong núi không thấy được nhà cao tầng như vậy, chỉ có thể nhìn thấy ngọn núi Đại Cổn Tử.”
Phúc Bảo: “Nhưng mà em nhớ núi Đại Cổn Tử quá.”
Cố Thắng Thiên ở bên cạnh chăm chú nhìn em gái mình: “Núi Đại Cổn Tử quá nghèo.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT