Trong loa đã nói rồi, kêu mấy người chuẩn bị mặt tốt nhất cho lãnh đạo trong công xã xem, còn anh như này là chuyện gì đây?!
Anh ta vội nói bí thư công xã chờ một lát, sau đó la lên với Cố Vệ Đông: “Xuống xuống, đi tắm ngay. Như vậy thì nom giống cái gì chứ?”
Anh ta vừa nói vừa giải thích với bí thư công xã: “Bình thường tốt lắm, hôm nay có lẽ có việc nên bận, kêu anh ta xuống là dễ nói chuyện rồi.”
Bí thư công xã họ Lý, tên là Lý Minh Thuyên, Lý Minh Thuyên không giận mà cười ha ha,; khoát tay với Cố Vệ Đông đang ở trên nóc nhà: “Đồng chí làm gì đấy? Sửa nóc nhà hả?”
Cố Vệ Đông thấy người trong công xã đến liền vội vàng trèo xuống, lại dùng cán sậy gạt bùn trên chân, sau đó buông ống quần. Mấy người khác của nhà họ Cố cũng vội quần áo chỉnh tề chạy ra đón.
Không lâu sau, cả nhà hai mươi mốt người đều có mặt, ai nấy chăm chú nhìn Lý Minh Thuyên.
Quần áo của Lý Minh Thuyên không giống người trong đại đội sản xuất. Trên người anh ấy mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn đã giặt đến bạc màu, túi áo bên ngực trái kẹp một cây bút máy rất hiếm thấy ở nông thôn, dưới túi để một quyển sổ ghi chép màu đỏ plastic, và kiểu thuốc lá tiết kiệm thường thấy ở nông thôn.
Lý Minh Thuyên trước tiên là bắt tay Cố Đại Dũng, sau đó vỗ vỗ bả vai Cố Vệ Đông, thân thiết hỏi: “Hồi nãy đồng chí sửa nóc nhà giúp ai vậy?”
Cố Vệ Đông đối diện với lãnh đạo công xã thì có hơi e dè, liền giải thích rằng ông cụ Trần hàng xóm tuổi cao, mà nhà bị mưa dột nên mình bèn sửa giúp.
Lý Minh Thuyên nghe được thì liên tục gật đầu, nói với Trần Hữu Phúc: “Giúp đỡ cụ già neo đơn là chuyện tốt.”
Cố Vệ Đông được khen thì ngại lắm, liền nói: “Thực ra... thực ra không có. Tại lần này tôi sửa nhà, tiện tay sửa giúp bác Trần thôi, tiện tay... tiện tay thôi.”
Lý Minh Thuyên thấy dáng vẻ hơi câu nệ của Cố Vệ Đông thì cười ha ha, nói: “Không cần câu nệ như vậy, tự nhiên thôi, thật ra lần này tôi qua đại đội sản xuất của mình cũng là tùy tiện xem thôi. Xem tình hình dân chúng trong công xã của chúng ta như vậy thì trong lòng cũng nắm chắc, dễ dàng triển khai công việc tiếp theo.”
Mấy ba con Cố Đại Dũng đều là người thật thà, đối mặt với lãnh đạo thì nín đến mức mặt đỏ bừng, không dám nói chuyện. Miêu Tú Cúc thế đành tới nói một câu: “Bí thư Lý, cậu xem cậu từ xa đến đây, nhanh nhanh vào nhà. Chỗ chúng tôi không có lá trà gì, nhưng nước sôi có đủ, cũng có bánh ngô, trưa nay ở nhà ăn cơm đi, cậu cứ tự nhiên, đừng khách sáo.”
Lý Minh Thuyên nhìn Miêu Tú Cúc, thấy bà ăn mặc gọn gàng, lời nói tuy chất phác nhưng già dặn, cũng có gan, nên liền tiến lên bắt tay, cười nói không cần ăn cơm, lại hỏi tình hình trong nhà.
Miêu Tú Cúc cũng hóm hỉnh, bà kể từng thứ, ngoài mặt thì nói nhà mình nghèo, nhưng cũng kể nhà mình tiến bộ cỡ nào, mấy đứa trẻ trong nhà đều được đi học, vân vân...
Lý Minh Thuyên mừng rỡ: “Nên đi học, trẻ em là đóa hoa của đất nước chúng ta, là lực lượng dự bị để xây dựng bốn hiện đại hóa, đều nên đi học.”
Trong khi nói, anh ấy đúng lúc nhìn thấy Phúc Bảo, hai mắt liền tỏa sáng.
Phúc Bảo thật sự là sinh ra quá đẹp. Rất ít thấy được một bé gái trắng ngần tinh xảo như vậy trong mấy đứa trẻ dưới quê, hơn nữa quần áo trên người cũng đẹp, là áo nhỏ hình hoa nhí, phủ ngoài là chiếc áo màu đỏ thẫm, bên dưới là chiếc quần màu xanh sẫm. Túi nhỏ may bên phải áo đỏ là hình quả đào, điểm xuyến là quả cherry màu đỏ, có vẻ cực kỳ đáng yêu.
Bộ đồ này không giống người dưới quê làm, mà giống mua trên thành phố.
Lý Minh Thuyên: “Đây là?”
Phúc Bảo rõ ràng không giống những đứa bé khác của nhà họ Cố. Những đứa trẻ khác đen mà thô ráp, Phúc Bảo lại trắng ngần như vậy, nói là con của cùng một nhà sinh ra, Lý Minh Thuyên cũng phải nghi ngờ hai mắt của mình.
Trần Hữu Phúc thấy Phúc Bảo, cũng có lòng khoe khoang, vội nói: “Đứa trẻ này ấy à, Bí thư Lý còn nhớ đứa trẻ trong am ni cô trên núi lúc đó không? Là nó đấy, bây giờ được nhà họ Cố nhận nuôi. Nuôi tốt như vây, bé nó trắng trắng, thông minh hiểu chuyện.”
Lý Minh Thuyên nghe vậy thì mừng lắm.
Anh ấy nhớ đứa bé này năm đó là chính tay mình ôm từ trong am ni cô xuống núi, cô bé quả thực đáng yêu lại xinh đẹp. Nếu không phải vợ anh ấy giờ đang ở chỗ khác, hai chỗ ở riêng, bản thân là đàn ông không có cách nào nuôi con nít, thì lúc đó anh ấy đã muốn nhận bé về nuôi rồi.
Không ngờ qua năm năm lại gặp được đứa trẻ này, hơn nữa lớn lên đẹp như vậy.