Vu Kính Diệu sau khi nghe kể một câu chuyện thật dài xong, cậu bé sốc đến mức cảm giác cằm cậu sắp rơi xuống đất rồi.
Cậu bé có chút khó khăn hỏi: “Mẹ, vậy là cái chị Phúc Bảo đấy, có thể chị đấy sẽ là chị ruột của con ạ?” 
Vu An Dân nặng nề gật đầu: “Chuyện năm đó ba với mẹ điều tra ra tên phần tử phản động đó ôm chị của con lên tàu hỏa, ba với mẹ lại liên tục truy tìm ở phía Nam, bất kể thế nào cũng không thể nào ngờ tới, chị gái con đã bị hắn ném vào một ngôi làng ở trên núi gần đó rồi.” 
Ninh Tuệ Nguyệt nghĩ tới đây, vẫn là không nhịn được muốn khóc, bà ta đợi chờ bao nhiêu năm rồi, đợi đến độ tuyệt vọng rồi.
Bà ta lấy một bức tranh ra, vành mắt đỏ hoe nói: “Đồ nghịch tử anh xem đi, đây là bức tranh chân dung vẽ thời mẹ còn trẻ, Phúc Bảo trông giống mẹ thời trẻ y như đúc, con bé còn ở ngôi làng dưới chân núi Đại Cổn Tử, trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, con bé nhất định là con gái của mẹ! Là chị gái ruột của con!”
Vu Kính Diệu ngạc nhiên nhìn bức tranh chân dung kia, người trên bức tranh chân dung kia trông giống hệt với dáng vẻ của Phúc Bảo sáng nay, chẳng qua chỉ là đã thay một bộ quân phục với đội mũ lính, bện thêm hai bím tóc đuôi sam.
Vu Kính Diệu không thể tin được nói: “Mẹ, đây thật sự là mẹ thời còn trẻ sao, không giống một tí nào mà…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play