Vu An Dân nhíu mày: “Để anh gọi điện thoại cho Việt Dương bên đó đã, thương lượng với anh ấy một chút, sắp xếp chỗ ở cho Tiểu Duyệt.”
Thời điểm này không thể kiêng nể thể diện nữa rồi, dù sao Phúc Bảo so với sĩ diện còn quan trọng hơn nhiều.
Ninh Tuệ Nguyệt: “Còn phải nói chuyện này cho ba biết nữa, nếu không ba nhất định sẽ không vui khi chúng ta đuổi Tiểu Duyệt đi.”
Vu An Dân cực kỳ kiên quyết: “Cái này không được, mặc dù chúng ta cơ bản đã xác định được Phúc Bảo là con gái ruột của mình, nhưng cũng không nắm chắc được một trăm phần trăm, nếu như nói cho ba ở thời điểm này, anh sợ ba sẽ nôn nóng gấp gáp, nếu xảy ra ngộ nhỡ, thế thì rắc rối đấy.”
Ninh Tuệ Nguyệt nghĩ lại cũng thấy đúng, bà ta biết Vu An Dân nói có lý, nhưng chỉ cần nghĩ đến Phúc Bảo, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Thế anh nghĩ cách thử xem, xem có cách nào vừa không nói cho ba biết vừa tống cổ được Tiểu Duyệt ra khỏi đây, cô ta bắt nạt Phúc Bảo như vậy, cho dù cô ta có là con của ông trời thì em cũng không bao giờ tha thứ cho cô ta!”
Cứ coi như bà ta vô lý không có đức hạnh đi, bắt nạt con gái của bà ta thì đều là kẻ thù của bà ta!
Mà ở bên ngoài phòng khách, Vu Kính Diệu vỗ vỗ cái đầu heo, chắp tay sau mông, khập khiễng đi đi lại lại trong phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT