Vợ Nhiếp lão tam nghe vậy thì nhảy đổng lên: “Láo lếu, bà đây nuôi nó hơn bốn năm, cho nó ăn cho nó uống, bây giờ không cần nó nữa đấy thì sao? Cần phải nuôi nó á? Không cần nó thì nó trả thù chúng ta? Có ngôi sao may mắn kiểu này à, nó là ngôi sao may mắn hay là ngôi sao tai họa?
Nhiếp lão tam suy nghĩ, hình như cũng có lý.
Vợ Nhiếp lão tam lại nói: “Lúc nó chưa tới nhà chúng ta, chúng ta có bị xui hả? Thời gian qua chúng ta rất thuận lợi, là tại vì nó tới nhà chúng ta, chúng ta mới rước lấy nhiều phiền phức như thế.”
Nhiếp lão tam đột nhiên cảm thấy vợ mình nói quá mức có lý, liền gật đầu: “Phải, xem ra xã viên trong đội đều hiểu lầm, Phúc Bảo đó, nó...”
Anh ta suy nghĩ, lại nghiến răng nói: .”..Thật sự là một đứa xúi quẩy, lấy oán trả ơn mà hại tôi.”
Sinh Ngân bên cạnh không có ngủ, con bé mở mắt, cau mày, âm thầm suy nghĩ chuyện này.
Lúc Đại Tuyết vào đời trước, tuổi của nó cũng không lớn, nhưng cũng nhớ được một ít, sau đó là nghe người lớn kể, nói lần đó là bốn người phụ nữ của nhà họ Cố gặp chuyện, bị thương chân, phải nằm hai tháng trên giường lò. Mà Nhiếp lão tam ba nó lại không có chuyện gì lớn, nên nó không xem ra gì, không ngăn cản.
Không ngờ chuyện xui của bốn người phụ nữ nhà họ Cố vào đời trước, giờ lại đổ tới trên đầu ba mình.
Sinh Ngân cau mày, trợn to hai mắt ngẫm nghĩ trong bóng tối, đôi mắt đánh giá của Phúc Bảo ngày đó không biết vì sao cũng hiện lên.
Sinh Ngân khẽ cắn môi, một suy nghĩ bình tĩnh hiện lên trong đầu.
Phúc Bảo kia có lẽ không phải một đứa trẻ đơn giản, mà có khi cũng có ký ức đời trước như mình, thậm chí có thể còn có một ít năng lực mà mình không thể hiểu được.
Nó đang cố gắng đẩy chuyện xui lên người mình, đem chuyện tốt đời trước thuộc về nhà họ Nhiếp đều gom về cho nhà họ Cố.
Sinh Ngân nghĩ tới đây không khỏi thầm hận. Hận thân thể mình bây giờ tuổi tác quá nhỏ, không thể dùng được, càng hận chính mình vì sao không sớm một chút nghĩ đến Phúc Bảo không phải là Phúc Bảo đơn thuần, chính mình xem thường nó, cho nên để nó hại ba mình.
Sinh Ngân siết tay, nghĩ sau này nhất định phải cực kỳ cẩn thận. Vinh quanh thuộc về nhà họ Nhiếp, con bé không thể lại để Phúc Bảo đoạt đi rồi, mà phải giữ vững.
Lần này đại đội sản xuất đi dọn tuyết bị trầy xước va đập gì đó là không thể tránh được, dù sao mỗi người đều thấy không vui. Đi so với hai phần công hôm đó, lúc này họ tự dưng lại cảm thấy lỗ, quá lỗ.
Đương nhiên thảm nhất vẫn là Nhiếp lão tam, phải nằm trên giường sưởi không thể động đậy, ở đó dưỡng xương. Đã chịu không ít khổ thì chớ, vì để bồi bổ cho anh ta mà còn phải làm thịt gà nhà nuôi, rồi phải đi qua nhà khác mượn bột bắp bình thường không nỡ ăn cho anh ta ăn. Vần tới vần lui, không biết đã tốn bao nhiêu rồi.
Trần Hữu Phúc thấy cảnh này liền báo lại chuyện dọn tuyết với công xã. Lãnh đạo trong công xã dĩ nhiên là coi trọng, cho là nên quan tâm cuộc sống của quần chúng nhân dân, thế là liền muốn tới thăm hỏi đại đội sản xuất Bình Khê ngay trong ngày.
Hôm đó, sáng sớm Trần Hữu Phúc đã dùng loa hét lớn kêu tất cả mọi người đừng có ra ngoài, lãnh đạo người ta muốn tới, đến chừng đó sẽ căn cứ tình hình trọng điểm mà chọn ra mấy nhà tiêu biểu để thăm hỏi.
Nhà họ Cố nghe được cái này, nhưng không có để ý. Tuy là lần này bốn anh em họ đều đi cứu người, nhưng trong nhà không có người bị thương. Nhà họ Cố không có ai gặp chuyện không may, nên dĩ nhiên sẽ không có ai tới thăm hỏi.
Cho nên bọn họ nên làm gì thì làm cái đó, mấy anh em nhà họ Cố đan chiếu cói, đan sọt, sửa ổ gà, sửa nóc nhà. Trước đây khi tuyết rơi, tuyết tan, trong nhà có bị dột. Tuy không nhiều, nhưng mà cũng ổn lắm.
Cố Vệ Đông phơi khô gốc lau gốc sậy trước đây bọn trẻ nhặt được, hòa thành bùn đi trát nóc nhà. Bùn này có tính đàn hồi, không dễ lõm, cũng không dễ bị mưa dột.
Sửa nhà mình xong, mấy anh em lại sửa giúp nhà của ông cụ Trần bên cạnh. Ông cụ Trần cả đời không vợ không con, lủi thủi một mình, tuổi lại lớn. Trời vừa mưa, giường sưởi trong nhà liền phải che dù.
Bên này đang sửa thì nghe tiếng huyên náo trong đường hẻm, sau đó liền thấy Trần Hữu Phúc đi tới cùng mấy người mặc áo Tôn Trung Sơn.
Trần Hữu Phúc thấy trời lạnh thế mà Cố Vệ Đông lại ở trên nóc nhà hàng xóm, trong tay cầm xẻng, ống quần xắn lên, trên bắp chân còn dính bùn lập tức nổi cáu.