Trò khôi hài này cuối cùng cũng kết thúc, đám người Tiêu Định Khôn đưa Phúc Bảo trở về trường học, dặn dò Phúc Bảo một phen, liền muốn tự mình trở về. Vì buổi tối Cố Thắng Thiên còn có một cuộc họp hội học sinh quan trọng, nhìn thời gian, vội vàng đi xe buýt trước.
Tiêu Sở Tĩnh nắm tay Phúc Bảo, thật sự đau lòng nói: “Chờ cuối tuần em qua chỗ chị ăn cơm đi, chị làm đồ ăn ngon cho em, những chuyện hôm nay, em cũng không cần suy nghĩ nhiều, nên ăn nên ngủ.”
Dù sao nhìn dáng vẻ này, người nhà họ Vu sẽ không tìm Phúc Bảo gây phiền toái nữa, chẳng những không tìm, về sau ở trước mặt Phúc Bảo phỏng chừng đều phải cẩn thận lấy lòng.
Phúc Bảo cảm kích gật đầu: “Dạ, em biết, cám ơn chị Sở Tĩnh.”
Tiêu Sở Tĩnh nhìn dáng vẻ nhu thuận của Phúc Bảo, trong lòng thật sự rất yêu thích, ngẫm lại mình chỉ sinh được một đứa con trai, nếu có một con gái như Phúc Bảo thì tốt biết bao.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn em trai Tiêu Định Khôn mặt không chút thay đổi bên cạnh, thở dài, nếu như em ấy có thể cưới Phúc Bảo vào nhà, vậy cũng rất tốt.
Không có một đứa con gái như vậy, có một em dâu như vậy cũng không thiệt thòi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT