Mấy năm nay, trái tim cô có chốn về, đứa trẻ bị vứt bỏ có được một gia đình, cô chiếm được khát vọng trong mộng.
Bọn họ đối với mình tốt như vậy, thương mình mười mấy năm, cuối cùng vẫn chỉ được coi là ba mẹ nuôi.
Đó là sự thật, nhưng họ không có ở đây, Phúc Bảo theo bản năng không muốn họ bị gọi như vậy.
Phúc Bảo bình tĩnh nhìn Ninh Tuệ Nguyệt: “Dì Ninh, dì quá nóng nảy, cháu hy vọng dì cho cháu một chút thời gian, cũng cho dì một chút thời gian, chờ đến tết cháu trở về, sẽ xác nhận chuyện này, cũng thương lượng với ba mẹ cháu, xem ý của bọn họ.”
Vào dịp tết? Ninh Tuệ Nguyệt đương nhiên là không chờ kịp: “Còn muốn đến lúc ăn tết?”
Phúc Bảo gật đầu.
Tình thân ào tới trước mặt, còn là đến từ người hoàn toàn xa lạ, là muốn về quê hương hay sợ hãi cũng tốt, là cô nhất thời không cách nào tiếp nhận cũng tốt, hiện tại cô thật sự không có cách nào ôm nhau khóc rống nói về tình mẹ con với Ninh Tuệ Nguyệt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT