Cô có ý thức bắt đầu từ khi ở trong núi, trong những ngọn núi hoang vắng, cô nằm một mình trong núi, có những con thú đi ngang qua cô, ngửi một cái, chạy đi, có những con chim bay xung quanh cô hót líu lo.
Chăn bông mỏng manh không cách nào chống lại cái rét lạnh, cô ngóng trông có người có thể ôm lấy cô, kết quả trụ trì liền tới, thương tiếc ôm cô lên.
Về phần trước kia cô như thế nào, cô không nhớ rõ, chỉ hoảng hốt nhớ rõ hồ nước mờ ảo kia.
Cô từng cho rằng mình không có ba mẹ, không có người thân, không nghĩ tới mình cũng có ba mẹ sinh ra, giống như người khác.
Một trận gió nhẹ thổi qua, thổi lên một trận sương mờ, cái lạnh ập tới, tay Phúc Bảo dùng sức nắm chặt cán ô.
Tiêu Định Khôn giơ tay lên, cầm lấy ô của cô, kéo qua, sau đó cầm cánh tay cô, để cô và mình đi chung một chiếc ô.
Chiếc ô anh cầm có màu đen, đủ lớn để che cho hai người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play