Nghĩ thấy áy náy, mấy ngày sau cô ấy vô cùng nhiệt tình với Phúc Bảo đến mức không còn chuyện gì để nói nữa, ví dụ như lúc đi tắm cô ấy còn cố ý nói: “Phúc Bảo, miếng ngọc trên cổ cậu có ý nghĩa gì vậy, trông nó thật đẹp, chưa bao giờ thấy cậu tháo nó ra.”
Phúc Bảo chạm vào miếng ngọc của mình.
Miếng ngọc này từ sau khi được bí thư Lý Minh Thuyên gửi lại nó đã được rửa sạch bằng nước suối, cô vẫn luôn đeo nó bên mình.
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, một viên đá trong suốt năm đó đã trải qua nhiều năm tháng mà tự nhiên lại có màu trắng sáng bóng như tuyết. Màu trắng như tuyết thậm chí còn tỏa ra ánh hồng rất đẹp. Bất kể ai nhìn thấy viên đá này đều không thế nói đây chỉ là một viên đá.
Vì sợ gây rắc rối nên bình thường Phúc Bảo luôn giấu trong quần áo của mình và không bao giờ lấy ra, nhưng việc bị nhìn thấy khi đi tắm là điều không thể tránh khỏi.
Cô nhàn nhạt: “Cái này cũng không có gì đâu. Lúc nhỏ mình đã có nó rồi. Năm đó, ba mình có cầm đến cho công xã giám định rồi, nếu là thứ quý giá đã đem nộp cho nhà nước. Ai mà ngờ chuyên gia người ta nói đây chỉ là một viên đá bình thường nên trả lại, nên mình mới đeo bên mình như vậy thôi!”
Những điều này cô không hề nói dối, chỉ là che giấu một vài chuyện, không nói đến chuyện cô đã đeo trên người từ nhỏ mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT